Editor: Tường An
Sau núi.
Thời điểm Mộ Như Nguyệt theo Lục Chấn đi vào sân thì nhìn thấy một thôn phụ cầm chổi quét tước.
Phụ nhân kia cũng không phải rất đẹp, dáng người thon thả, toàn thân phủ một tầng bụi đất che đi bộ dáng vốn có...
"Lục Chấn, đã dẫn người đến?"
Thôn phụ lau mồ hôi trên trán, xoay người nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nàng đánh giá Mộ Như Nguyệt một lượt, ánh mắt sắc bén, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì...
Đứng trước ánh mắt sắc bén kia, Mộ Như Nguyệt cảm thấy có chút áp bách, nhưng cảm giác đó rất nhanh đã biến mất.
Thôn phụ thu hồi ánh mắt sắc bén, cười nói: "Không tệ! Không tệ! Quả thật là một hạt giống tốt, Lục Chấn, ngươi đi xuống, ta có chuyện muốn nói với nàng."
"Vâng, viện trưởng đại nhân."
Viện trưởng?
Mộ Như Nguyệt sửng sốt.
Nữ nhân dung mạo xấu xí này chính là người sáng lập học viện, vị viện trưởng đại nhân thần bí kia?
"Ha ha, rất thất vọng phải không?" nữ nhân kia cười nói, "Có phải ngươi đang nghĩ, thân là viện trưởng học viện mà còn tự mình quét sân hay không?"
"Không", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Tự mình làm mọi việc chẳng qua là vì tu thân dưỡng tính, đột phá thêm một bước thôi."
Nữ nhân kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, không ngờ nàng sẽ nói như vậy, bất giác cười khẽ: "Ngươi đúng là trầm ổn khác những người trẻ tuổi cùng trang lứa, nếu đổi lại là các đệ tử khác nhìn thấy bộ dáng này của ta, phỏng chừng... chỉ cảm thấy nghi ngờ, chỉ có ngươi mới có thể nói ra lời như vậy..."
Mộ Như Nguyệt không nói gì, tiến lên cầm cái chổi trong tay nàng, nhẹ nhàng quét tro bụi trước mặt....
"Tu luyện vốn buồn tẻ! Càng yêu cầu tĩnh tâm chậm rãi tu luyện! Có đôi khi những chuyện người khác không để vào mắt này lại có thể làm ngươi tĩnh tâm."
Ánh mắt nữ nhân nhu hòa, ngữ khí mềm nhẹ như gió: "Ngươi là một người trẻ tuổi không tồi, bị mai một ở học viện Thần thật đáng tiếc."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ngươi là viện trưởng học viện, lại đi hạ thấp học viện của mình?"
"Ha ha", nữ nhân cười khẽ nói, "Không phải ta hạ thấp học viện, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, học viện đương nhiên cường đại vô cùng nhưng đối với ngươi mà nói, xác thật là mai một, nha đầu, làm một người tu luyện, phẩm tính là quan trọng nhất, năng lực của ngươi không tệ, tính tình trầm ổn bình tĩnh, cho nên ta tin sẽ có một ngày ngươi vang danh ở Thần giới... Nhưng mà, không biết tại sao, ngươi làm ta nhớ đến một cố nhân..."
Ngón tay Mộ Như Nguyệt run lên, dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn nữ nhân phía sau: "Cố nhân mà ngươi nói là..."
"Là người ta yêu", viện trưởng cười khẽ, nụ cười không hề có cảm giác thương cảm, chỉ nhẹ nhàng như gió, "Nhưng hắn lại yêu một nữ nhân khác, tuy nữ nhân kia đã chết, trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình nàng ấy. Có điều, đối với ta mà nói, có thể lấy thân phận bằng hữu tri kỉ đứng phía sau hắn là đủ rồi, nhiều năm như vậy ta chưa từng hi vọng xa vời hắn có thể nhìn ta nhiều một chút, bởi vì nam nhân như hắn cũng chỉ có giai nhân khuynh quốc khuynh thành như nàng ấy mới xứng đôi..."
"Nam nhân kia đâu, sau đó hắn thế nào?"
"Nam nhân kia..." nàng cười khổ, "Mất tích, ta đã tìm kiếm rất nhiều năm cũng không tìm được tung tích của hắn, có lẽ hắn đã cùng nàng gặp lại ở một thế giới khác, như thế, ta cũng chỉ có thể chúc phúc bọn họ hạnh phúc bên nhau cả đời..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...