Editor: Tường An
So với Hải Uy, Khổng Phàm càng hiểu Mộ Như Nguyệt hơn.
Hắn biết rõ, đối với nàng mà nói, tài bảo chẳng tính là gì, cái nàng muốn chính là lực lượng có thể sử dụng...
"Đại nhân, ngươi cứ yên tâm, có điều kiện phong phú như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người đến báo danh!"
"Tốt, vậy chuyện này giao cho các ngươi."
Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, dứt lời liền về hướng phòng Dạ Vô Trần tu luyện...
Nhưng hiện giờ cửa phòng vẫn đóng chặt, bên trong tản ra hơi thở cường đại làm người ta tin chắc hắn vẫn còn đang trong giai đoạn đột phá...
"Cũng không biết khi nào Vô Trần mới xuất quan, lần này hắn bế quan thật đủ lâu."
Mộ Như Nguyệt thở dài, không nói thêm gì nữa, xoay người biến mất dưới ánh nắng sớm.
"Ngươi nói cái gì?" Sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo, Ân Hoa đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng hỏi: "Người của phủ quận chủ thật sự nói như vậy?"
"Bẩm gia chủ, việc này đúng là từ phủ quận chủ truyền ra, hiện giờ khắp Nam Dương quận đều biết, còn có các thế lực từ những nơi khác ngoài Phong Bắc bình nguyên đến báo danh, nghe nói, chỉ cần được tuyển chọn vào phủ quận chủ, không những mỗi tháng có thể lĩnh linh thạch, còn có thể dùng cống hiến của mình đổi lấy đan dược, cho nên rất nhiều người tranh nhau muốn tiến vào phủ quận chủ..."
Ân Hoa nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói: "Văn gia và nữ nhân Thu Mi kia thế nào? Nam Dương quận chúng ta vốn dĩ là ba thế lực tạo thành thế chân vạc, hiện tại lại có thêm một thế lực tới phân chia, chẳng lẽ bọn họ cứ để như vậy sao?"
Nghe vậy, tên thuộc hạ cẩn thận liếc Ân Hoa một cái, nói: "Gia chủ, Thu Mi cô nương phái người đến hỗ trợ, Văn gia cũng sai người đến phủ quận chủ giúp đỡ quản lý..."
"Cái gì?" Ân Hoa xanh mặt, phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ bọn họ muốn để một thế lực ngoại lai chen chân vào Nam Dương quận? Ân Hoa ta tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra! Người tới, lập tức cùng ta đến phủ quận chủ! Ta muốn nhìn xem nàng rốt cuộc có năng lực gì!"
Ân Hoa cho rằng, Nam Dương quận là thế lực của bọn họ, dù là người của học viện cũng không có tư cách chen chân vào.
Mà Văn Hạo và Thu Mi thì suy nghĩ hoàn toàn ngược lại.
Nếu Mộ Như Nguyệt không có năng lực gì, có lẽ bọn họ sẽ không để nàng vào mắt, nhưng thế giới này rất thực dụng, bọn họ chỉ nhìn thấy chỗ tốt của Mộ Như Nguyệt, còn những chuyện khác đều bị bọn họ ném ra sau đầu....
Mặc dù nàng ở Nam Dương quận, tam đại thế lực cũng sẽ không giữ nguyên thế cục chân vạc mãi mãi, hiện tại cùng lắm là phân bớt một chén canh thôi, nhưng nàng lại có thể mang đến cho bọn họ lợi ích lớn hơn, cớ sao mà không làm?
----------------------
"Cmn, ngươi đẩy cái gì? Ra đằng sau xếp hàng đi, muốn chen ngang? Không có cửa đâu!"
"Đúng vậy, đừng tưởng chỉ có ngươi muốn vào phủ quận chủ, chúng ta còn nóng vội hơn ngươi đó! Thế nhưng còn dám chen ngang!"
Bên ngoài phủ quận chủ vây kín người, xa xa nhìn lại một rừng đầu người rậm rạp.
Ai ai cũng muốn chen chân vào, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng chửi bậy...
Đúng lúc này, trong đám người vang lên một tiếng thét to, mọi người đều quay sang nhường ra một con đường, kinh ngạc nhìn Ân Hoa dẫn theo một đoàn người đi đến.
"Là Ân gia chủ, hắn tới nơi này làm gì?"
"Còn phải hỏi sao? Nhất định là đến gây sự! Trước giờ Ân gia chủ rất chán ghét các thế lực ngoại lai, hơn nữa cách đây không lâu còn bội nhọ quận chủ, bây giờ quận chủ có động tĩnh lớn như vậy, hắn có thể thờ ơ sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...