Editor: Tường An
"Nàng đã chết nhiều năm như vậy, ngươi vẫn trước sau nhớ mãi không quên, ngươi cũng biết mỗi lần nhìn ngươi thống khổ vì nàng, ta rất đau lòng, cũng may hiện tại ngươi đã buông xuống tất cả, an tĩnh làm bạn bên cạnh ta..."
"Vô Vong, ta biết ngươi nhất định rất hận ta, hận ta năm đó vì Đan gia mà phản bội ngươi, nhưng ta làm như vậy đều vì ngươi mà thôi, ta không muốn ngươi tiếp tục thống khổ nữa, không muốn ngươi tiếp tục mệt mỏi nữa, chỉ có cách biến ngươi thành bộ dáng này ngươi mới có thể buông xuống tất cả làm bạn với ta..."
Ánh mắt Trúc Ngư Nhi dịu dàng, ngón tay thon dài vuốt ve dung nhan tuấn mỹ của nam nhân, thâm tình nói: "Vô Vong, ngươi yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi trông coi tốt Thần Môn, Đan gia cũng đã đáp ứng ta, chỉ cần một ngày ta còn sống thì sẽ không xâm phạm Thần Môn, ta cũng biết năm đó ngươi đưa nữ nhi đến một đại lục khác, mà Đan gia cũng phái người đi cướp đan thư trong tay nàng, có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không để nữ nhi ngươi chết trong tay kẻ địch..."
"Bởi vì, ta sẽ tự tay giết nàng!"
Giờ khắc này, thần sắc Trúc Ngư Nhi tràn ngập sát khí: "Để nàng chết trong tay Đan gia là vũ nhục ngươi, chỉ có Thần Môn mới có tư cách giết nàng! Vô Vong, tha thứ ta không thể cho phép nữ nhi ngươi tồn tại, nếu nàng sống thì sớm hay muộn cũng sẽ tìm được ngươi, mà đan thư có lực lượng cứu sống ngươi... Nếu như vậy, chờ đợi ngươi sẽ chỉ là thống khổ! Cho nên, vì ngươi, ta chỉ có thể giết nàng! Vô Vong, ta tin ngươi có thể hiểu hành động của ta, dù sao ta cũng không thể để nàng hại ngươi."
Nàng không bao giờ muốn nhìn thấy bộ dáng hắn sa sút như trước kia, hắn như thế giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào lòng nàng.
Cho nên, vì không muốn hắn sống thống khổ, nàng mới lựa chọn phản bội...
Cũng chỉ có cách bắt tay với Đan gia mới có thể làm hắn ngủ say không tỉnh!
Nàng tin tưởng nam nhân này sẽ không trách nàng, bất luận nàng làm gì đều là vì tình yêu sâu đậm của nàng đối với hắn...
"Vô Vong", Trúc Ngư Nhi cười khẽ, ánh mắt ôn nhu nhìn nam nhân, "Từ ngày đầu tiên quen biết ngươi ta đã yêu ngươi rồi, đáng tiếc lúc đó ngươi đã có thê tử, ta chỉ có thể yên lặng đứng đằng sau nhìn ngươi, che giấu tình cảm của mình lẳng lặng dõi mắt theo ngươi... Hiện tại thê tử ngươi đã chết, về sau ngươi chỉ thuộc về một mình ta, ta sẽ không chia sẻ ngươi với bất kì ai, cho dù ngươi kia có là... nữ nhi ngươi!"
Lúc nói lời này, ánh mắt nàng càng thêm ôn nhu, dịu dàng như một cơn gió nhẹ...
Người Thần Môn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới Vô Vong mất tích ngàn năm trước vẫn không chết mà vẫn luôn ở trong Thần Môn!
Hơn nữa, Trúc Ngư Nhi trông coi Thần Môn hơn ngàn năm qua chính là thủ phạm đã phản bội hắn.
Tất cả chỉ vì thứ tình yêu vặn vẹo biến thái kia.
------------------
"Lão đại, bên ngoài có người tìm."
Lúc này Mộ Như Nguyệt đang thương lượng gì đó với Dạ Vô Trần trong thư phòng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bẩm báo truyền vào, nàng nhíu mày, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Ai tới tìm ta?"
Vương Hải sờ sờ đầu nói: "Là lão nhân hôm trước đã mua Thần nguyên đan, và một tiểu tử trẻ tuổi..."
"Ngươi nói lão nhân đội đấu lạp kia?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Ta đã sớm đoán được, ta và hắn nhất định sẽ gặp lại, không ngờ lại nhanh như vậy, Vô Trần, chúng ta ra ngoài xem đi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...