Tử Thiên Cảnh nở nụ cười lười biếng mà tùy ý: "Ta đến thần giới cũng không thể giúp đỡ bọn họ cho nên ta tính đi luyện ngục một chuyến, thời gian ở đó cũng chậm hơn ở đây, chỉ có ở đó ta mới có thể nhanh đột phá hơn..."
Hắn không muốn trở thành gánh nặng, nếu đi thần giới cũng chỉ làm liên lụy hai người kia mà thôi...
"Hoàng Nhi muốn đi theo cha mẹ." Dạ Tư Hoàng nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, ánh mắt to tròn sáng ngời.
"Chúng ta đi thôi."
Mộ Như Nguyệt nhìn người thân lần cuối, sau đó cùng Dạ Vô Trần ôn nhu nhìn nhau...
Nhìn mấy thân ảnh đi xa dần, Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được ghé vào ngực Tiêu Thiên Vũ khóc lên.
"Vũ ca, ngươi nói lần này từ biệt, khi nào chúng ta mới có thể gặp lại? Đó là thần giới chứ không phải những nơi khác, không thể tùy tiện qua lại, nếu bọn họ ở đó gặp khó khăn, không có người thân giúp đỡ thì biết làm thế nào?"
Tiêu Thiên Vũ đau lòng ôm thân thể mềm mại của nữ tử, an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ đã trải qua nhiều khó khăn đi đến ngày hôm nay, lần này cũng không tính là gì, cho nên cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ quay về, ta tin ngày đó sẽ không xa đâu..."
Thánh Nguyệt phu nhân rơi lệ không nói.
Nữ nhi nhà người ta đều trưởng thành trong sự bảo bọc của cha mẹ, mà nữ nhi của nàng lại phải trải qua nhiều khó khăn nguy hiểm như vậy, làm sao nàng có thể không đau lòng?
Nàng không yêu cầu gì cao, bất luận là vinh hoa phú quý hay quyền thế ngập trời đều không phải thứ nàng muốn, nàng chỉ cần người thân cả đời bình an mà thôi...
"Thông gia", Nhan Nhược Khê đi đến bên cạnh Thánh Nguyệt phu nhân, mỉm cười nói: "Ngươi đừng xem nhẹ vợ chồng son bọn họ, thực lực của bọn họ rất cường đại, thiên phú càng kinh người, cho dù đi đến đâu cũng không ai có thể xúc phạm bọn họ..."
"Nhưng mà..."
Thánh Nguyệt phu nhân còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra, ánh mắt tràn ngập lo lắng, chăm chú nhìn về hướng bọn họ rời đi...
"Nguyệt Nhi, Vô Trần, Tiểu Hoàng Nhi, các ngươi nhất định phải bình an trở về, ta luôn ở nhà chờ các ngươi..."
-----------------------------
Thần giới là một không gian bị phong ấn, nếu không có hỏa phượng dẫn đường thì bọn họ cũng không thể dễ dàng tìm được cửa vào thần giới.
"Đây chính là thần giới sao?"
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhếch môi, trong mắt chứa ý cười.
"Đúng vậy", hỏa phượng quay đầu, cười nói: "Chỉ cần đi qua cánh cửa này là có thể đến thần giới, mà muốn đi qua cánh cửa này rất đơn giản..."
Nàng bỗng nhìn một thanh niên tuấn tú đang bay trên không trung, khóe môi nở nụ cười nhạt.
"Vị công tử này, không biết có thể xuống đây một chút không?"
Trên không trung, thanh niên vốn đang vội vã lên đường, sau khi nghe thấy thanh âm kiều mị tận xương này, không khỏi cúi đầu nhìn lướt qua mấy người phía dưới.
Vừa liếc mắt hắn đã nhìn thấy nụ cười kiều mị xinh đẹp của hỏa phượng.
"Phịch" một tiếng, thân thể hắn mềm nhũn, trực tiếp rơi từ trên cao xuống ngay trước mặt Hỏa phượng.
Hỏa phượng đột nhiên bị dọa, sợ hãi nói: "Công tử, ngươi không sao chứ?"
"Không.... không sao..."
Thanh niên giống như không có việc gì bò dậy, đương nhiên nếu hắn trong miệng hắn không ngậm vài cọng cỏ xanh...
"Cái này..." thanh niên tuấn tú sờ sờ đầu, ánh mắt lại liếc về phía Hỏa phượng, ngượng ngùng nói, "Cái này, cô nương gọi ta có chuyện gì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...