Lữ Dương càng hùng hổ dọa người thì sắc mặt Thẩm Mặc càng tái nhợt, hắn nhịn không được lui về phía sau vài bước, vẻ mặt khác thường.
Nhìn biểu tình này của hắn, sắc mặt Lãnh hoàng dần trầm xuống.
Chẳng lẽ lời Lãnh Diễm nói là sự thật? Chính nhi tử mình tin tưởng nhất lại muốn tổn thương mình!
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng nói: "Ta hi vọng các ngươi có thể cho ta một lời giải thích!"
Thẩm Mặc hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: "Cho dù là thật thì thế nào? Là nhi tử của ngươi bảo ta làm vậy, hơn nữa còn hứa hẹn nếu ta thành công thì sẽ giao đan thư cho ta! Cho nên tất cả đều không liên quan đến ta!"
Lúc này, dù phủ nhận cũng không có ích gì cho nên Thẩm Mặc dứt khoát thừa nhận.
Nghe vậy, sắc mặt Lãnh hoàng vốn tái nhợt lại càng thêm trắng bệch, môi mỏng nhẹ run, ánh mắt thất vọng nhìn Lãnh Vân, bi thống nói: "Nghịch tử, ngươi lại dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!"
Hai chân Lãnh Vân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, trên trán ứa mồ hôi lạnh, tuyệt vọng nhắm mắt lại...
Hắn thua, thua thật thảm!
"Người tới!" Lãnh hoàng nhắm mắt lại, lạnh lùng ra lệnh, "Bắt Tứ hoàng tử lại cho trẫm, nhốt vào thiên lao, chờ ngày phán xét!"
Thanh âm của hắn cực kì suy yếu, bất kì ai cũng có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của hắn.
"Phụ hoàng!"
Lãnh Vân hồi phục tinh thần, đột nhiên nhào về phía Lãnh hoàng: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, cầu phụ hoàng tha cho nhi thần lần này!"
Nhưng hắn còn chưa kịp tới trước mặt Lãnh hoàng thì đã bị một thân ảnh chặn lại.
"Ha ha!" Lãnh Nguyên nở nụ cười trào phúng, đắc ý nói, "Tứ đệ, đây là kết cục ngươi có mắt không tròng! Ai bảo ngươi mưu hại phụ hoàng, cho nên rơi vào kết cục này chính là báo ứng của ngươi..."
Ánh mắt Lãnh Vân tràn ngập tuyệt vọng, vẻ mặt cầu xin.
Nhưng mà Lãnh hoàng không thèm liếc nhìn hắn cái nào, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Phụ hoàng..." Tim Lãnh Vân run lên, hắn biết, lần này phụ hoàng đã tuyệt vọng với hắn rồi...
Lập tức có hai hộ vệ từ ngoài cửa đi vào, bắt lấy Lãnh Vân rồi kéo ra ngoài, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lãnh hoàng khẽ mở mắt ra, áy náy nhìn Lãnh Diễm: "Diễm Nhi, là trẫm hiểu lầm ngươi, vì biểu đạt sự áy náy của trẫm, ngay ngày hôm nay sẽ lập ngươi làm Thái tử."
Kỳ thật, khi đưa ra quyết định này, Lãnh hoàng cũng có tư tâm.
Lãnh Diễm có thể quen biết với cường giả vô thượng, nếu hoàng thất có hắn, nhất định có thể bình an....
"Không cần", Lãnh Diễm lạnh lùng nhìn Lãnh hoàng, thanh âm trầm thấp, "Ta nghe nói ngươi bị bệnh nên mới đến đây, cũng không có thỉnh cầu gì khác, càng không muốn làm Thái tử gì, ta đã quen sống bên ngoài, cũng quen cùng đồng bạn đi chiến đấu, đi nhận nhiệm vụ rồi."
Lãnh hoàng biến sắc: "Lãnh Diễm, đừng quên ngươi là đệ tử hoàng thất, làm sao có thể làm bạn với đám dân đen phố phường đó?"
Ánh mắt Lãnh Diễm trầm xuống, gương mặt lạnh lùng: "Trong suy nghĩ của ngươi, bọn họ là dân chúng tầm thường, nhưng trong lòng ta, những người này đều là đồng bạn không thể thiếu, cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý cũng không quan trọng bằng bọn họ."
Dứt lời, hắn chậm rãi xoay người nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...