Dứt lời, nàng còn chưa quay đầu lại, một thân bạch y đã biến mất dưới ánh mặt trời, thật lâu sau mọi người vẫn chưa thể hồi phục tinh thần...
Sắc mặt Lãnh Nguyên tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, hắn không thể ngờ bên cạnh Mộ Như Nguyệt lại có một người hầu cường đại như thế....
Đêm. Ánh trăng như nước chiếu trên người nữ tử đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trong phòng.
"Tiểu Bạch, biết đây là cái gì không?"
Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn quyển sách cổ.
"Không rõ lắm", Tiểu Bạch lắc lắc đầu, "Có điều, thứ này rất giống đan thư, ta cũng không rõ nó rốt cuộc là cái gì, mẫu thân, ngươi có thể lập khế ước với nó, có lẽ sẽ biết được gì đó..."
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Hàng lông mày của Mộ Như Nguyệt từ từ giãn ra, lấy một giọt máu từ đầu ngón tay nhỏ vào quyển sách, "oanh" một tiếng, quyển sách tản ra một cỗ lực lượng cường đại, xuyên thấu qua tinh thần lực, trực tiếp tiến vào đầu Mộ Như Nguyệt, nàng đau đớn tái mặt, phun một ngụm máu tươi.
"Mẫu thân!"
"Chủ nhân!"
Trong đầu truyền đến thanh âm kinh hoảng của Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch.
Mộ Như Nguyệt lau vết máu ở khóe môi, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách trên tay.
Ánh sáng quanh quyển sách cổ dần nhạt đi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh....
"Không được, có một cỗ lực lượng ngăn cản ta khế ước với nó, nhưng bất luận thế nào, chỉ cần giữ nó lại bên người, nhất định sẽ tìm được phương pháp giải mã bí ẩn...."
Nàng cất quyển sách vào nhẫn không gian, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
"Nguyên khí ở nơi này khá dồi dào, nói không chừng ta có thể đột phá vô thượng ở đây..."
Không lâu nữa sẽ đến tai ương diệt thế như lời Mộ Dung Thanh Sơ nói, bất luận thế nào nàng cũng phải đột phá trước ngày đó, chỉ có như vậy mới bảo vệ được người thân của mình...
Xích Diễm đế quốc cách Hỏa Diễm thành không xa, đi bộ năm ngày là tới.
Lúc này, trên đường phố nhộn nhịp vang lên một thanh âm tranh chấp.
"Lãnh Vân, các ngươi thật quá đáng!" Ân Linh phẫn nộ trừng mắt, hai tay chống nạnh, nổi giận quát lớn, "Các ngươi dám khi dễ ta, Ngũ hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Lãnh Vân cười lạnh, châm chọc nói: "Bản thân hắn còn khó bảo toàn, hơi sức đâu mà lo cho tiểu nha đầu ngươi? Nghe nói ngũ hoàng đệ kia của ta tương đối trọng tình cảm, không biết nếu ta bắt toàn bộ thuộc hạ của hắn, có phải sẽ biết được tung tích đan thư hay không, ha ha! Lúc trước Hoàng gia gia tặng đan thư cho một người, mà người biết tung tích đan thư cũng chỉ có một mình Lãnh Diễm!"
Trong luyện ngục đã sớm có truyền thuyết, người có đan thư sẽ trở thành đan dược sư cường đại nhất đại lục! Cho nên, hắn đã đáp ứng với đại sư, giúp đại sư có được đan thư, còn đại sư sẽ giúp hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế....
Tranh đấu hoàng tộc vốn rất khốc liệt, bất kể là Đại hoàng tử Lãnh Nguyên hay Tứ hoàng tử Lãnh Vân trong lòng đều có tính toán riêng...
"Ngươi..." Ân Linh tức xanh mặt, phẫn nộ trừng mắt Lãnh Vân, "Ngũ hoàng tử sẽ không nói tung tích đan thư cho ngươi!"
Đan thư?
Một câu này theo gió truyền vào tai Mộ Như Nguyệt...
Nàng ngước mắt nhìn qua liền thấy một thân ảnh nhỏ xinh cách đó không xa.
"Ân Linh?" Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, đáy mắt có chút kinh ngạc, "Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại người của tiểu đội luyện ngục..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...