Thư Ninh nhìn Tử Thiên Cảnh đứng một bên, cười nói: "Nhi tử của Nguyệt Nhi."
Lời này tựa như ngũ lôi oanh đỉnh giáng xuống làm toàn thân An Thiến cứng đờ.
Nam nhân này là nhi tử của Nguyệt Nhi? Chẳng lẽ tai nàng bị ảo giác sao? Loại chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ? Sao Nguyệt Nhi có thể sinh ra nhi tử chỉ nhỏ hơn nàng ấy vài tuổi được...
"Là ta nghe lầm, đúng rồi, nhất định là ta nghe lầm."
An Thiến lẩm bẩm, giống chỉ làm vậy mới có thể làm nàng tin tưởng đây chỉ là ảo giác...
"Tỷ tỷ", Tiêu Uyển bổ nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, dung nhan xinh đẹp nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên nói, "Ngươi rốt cuộc đã trở lại, có điều, tiểu chất nhi (cháu trai) của ta không trở về cùng ngươi sao?"
Mọi người lập tức dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, sau đó thả lỏng, cười nói: "Hoàng Nhi còn có việc, tạm thời rời đi một thời gian ngắn, hắn sẽ nhanh trở về thôi."
Dù sao thân phận của Tiểu Hoàng Nhi liên lụy quá rộng, nói không chừng sẽ bị người có tâm lợi dụng, cho nên hiện giờ không thể để hắn xuất hiện trước mặt công chúng...
"Nga."
Tiêu Uyển hơi thất vọng thở dài, đã lâu không gặp, nàng rất nhớ tiểu chất nhi phấn điêu ngọc trác kia...
"Các ngươi đi cùng ta một lát", Mộ Dung Thanh Sơ nhìn Mộ Như Nguyệt, hơi đảo mắt qua Dạ Vô Trần, nhẹ giọng nói, "Ta có chút chuyện muốn nói với các ngươi."
Thần sắc Mộ Như Nguyệt nghiêm lại, khẽ gật đầu nói: "Được, chúng ta đến thư phòng nói chuyện, nương, Thư Ninh là bằng hữu ta, còn có những người này đều nhờ nương chiêu đãi giúp ta."
Nói xong, nàng cùng Dạ Vô Trần theo sau Mộ Dung Thanh Sơ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Trong thư phòng, nam nhân khoanh tay đứng đó, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào mái tóc bạc làm hắn tựa như thần tiên trong tranh bước ra.
Mộ Như Nguyệt nhìn thẳng vào nam nhân phía trước, nói: "Không biết ngươi muốn nói chuyện gì với chúng ta?"
Nam nhân chậm rãi xoay người, đôi mắt thanh lãnh lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Mấy ngày trước ta tiên đoán tương lai đại lục đã nhìn thấy một vài cảnh, không bao lâu nữa, khắp đại lục đều trăm họ lầm than, mọi người đều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng."
Tình cảnh này quá khủng bố, cho nên hắn cũng không dám xem lần thứ hai...
Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống.
Nàng có thể mặc kệ sống chết của những người khác trên đại lục nhưng nơi này lại có người thân, bằng hữu có tình cảm chân thành với nàng.
"Dụng ý ngươi nói chuyện này với chúng ta là..."
"Ta chỉ muốn nói các ngươi không còn nhiều thời gian nữa", Mộ Dung Thanh Sơ cười nhạt, "Dù sao đi nữa, trước khi những người đó ra tay, ngươi phải nâng cao thực lực của mình! Linh nguyên, đối với những cường giả đó, vẫn quá nhỏ yếu..."
Tâm Mộ Như Nguyệt trầm xuống, tựa như cảm giác được nội tâm nàng bất an, một bàn tay to cầm chặt tay nàng.
Lòng bàn tay ấm áp khiến lòng nàng an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân thanh lãnh như tiên kia.
"Ta sẽ nhanh chóng nâng cao thực lực!"
Mộ Dung Thanh Sơ cười nói: "Ngươi có biết 18 tầng luyện ngục hay không?"
18 tầng luyện ngục?
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, trong đầu bỗng vang lên lời Tiêu Tĩnh đã nói trước khi chết.
Phượng Kinh Thiên bị nhốt vào 18 tầng luyện ngục chịu khổ hình! Chỉ cần nghe tên đã có thể tưởng tượng được 18 tầng luyện ngục rốt cuộc là cái gì...
"Xem ra hình như ngươi đã biết vị bằng hữu của ngươi đang ở trong 18 tầng luyện ngục." Mộ Dung Thanh Sơ cười nhạt, ánh mắt nhu hòa, "Kế tiếp, ta muốn nói với ngươi về 18 tầng luyện ngục này..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...