“Có việc gì à?” Mở ra, dựa người vào cửa…Tô Thiên Mỹ xách theo hai túi giấy, lắc lắc, “Đưa giày cho mày.”Phó Hi ồ một tiếng, giơ tay nhận lấy.Tô Thiên Mỹ lùi về sau một bước, tránh tay cô ra, “Không mời tao vào trong ngồi à?”Trong lòng dấy lên sự cảnh giác, đổi một thế đứng thoải mái hơn, Phó Hi cười đầy ngả ngớn.“Làm á? Tôi lại không giỏi món đó...”Tô Thiên Mỹ ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu ra, tức đến mức mặt đỏ bừng, “Mày… không biết xấu hổ!”Nghiêng đầu, ghé lại gần, làn da mịn màng của cô gái như quả trứng gà bóc vỏ, “Này, mặt ở đây, đừng có không muốn.”Tô Thiên Mỹ nhìn Phó Hi như quái vật, Phó Hi nhún vai, mặc kệ cho cô ta quan sát.“Có thấy được bông hoa nào không?”“Mày!”“Vẫn vào làm… chứ?”“Phó Hi, mày khiến tao thấy thật ghê tởm!” Nói xong, chạy trối chết.“Xời, ranh con, ai biết cô muốn vào làm gì chứ?” Mỗi tay xách một cái túi, vào phòng, đóng cửa.Tặng miễn phí mà, có đồ ngốc mới không cần, mẫu mới nhất của JimmyChoo, lời to rồi!Nói đến cô ba Tô bị chọc tức đến mức phải bỏ đi, cô ta quay trở về phòng, trong đầu toàn là nụ cười hạ lưu đắc chí của Phó Hi, “A a a!!!”Lục Thảo nghe thấy tiếng động, vội đẩy cửa vào, “Sao thế? Ai lại chọc giận con rồi?”“Đều do Phó Hi! Cái con ranh đê tiện không biết xấu hổ đó!”Lục Thảo cau mày, “Chú ý cách dùng từ của con.”Giàu có đã lâu, bà ta không thích nghe những lời này, mất hết hình tượng.“Chẳng lẽ con nói sai à?” Tô Thiên Mỹ nhảy cẫng lên như một con sư tử cái xù lông, “Nó chính là đồ đê tiện! Không chỉ đê tiện, lại còn hạ lưu!”“Chó cắn con một cái, chẳng lẽ con muốn cắn ngược lại nó à?” Lục Thảo thở dài, ngồi bên giường, vỗ về con gái.Tô Thiên Mỹ nghe thế, cơn tức giận trong lòng đã vơi đi một nửa.“Chuyện mẹ dặn con thì sao?”“Nó không cho con vào.”Lục Thảo cười lạnh, “Cảnh giác ghê đấy…”“Vậy bây giờ phải làm sao?”“Yên tâm.” Lục Thảo vỗ tay cô ta, cười chắc nịch, sự tự tin cay nghiệt xuất hiện trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của bà ta.“Mẹ, mẹ nghĩ ra cách khác rồi ạ?!”Lục Thảo gật đầu.“Sao mẹ không nói sớm? Hại con lo lắng nãy giờ…”“Bảo con vào phòng nó xem thử chẳng qua chỉ là một cách do thám trá hình thôi, con không cần coi là thật.”“Thăm dò ạ?” Tô Thiên Mỹ có hơi không hiểu lắm, bảo cô ta ra ngoài đường giở trò khóc lóc kêu la thì được chứ chơi trò âm mưu thì cô ta quả thật không có năng khiếu.Thử nghĩ xem, một cô chủ nhà giàu từ khi sinh ra đã luôn được sống trong môi trường yên bình, thuận lợi, lại còn là đứa con gái duy nhất trong nhà thì có thể thông minh lanh lợi tới mức nào cơ chứ?May mắn cũng là bất hạnh.“Thiên Mỹ, con phải nhớ kỹ, làm việc gì thì cũng không được kiêu căng nóng vội, không được chủ quan bất cứ lúc nào, cho dù có chắc thắng đi chăng nữa thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ càng.”“Không nghiêm trọng như vậy chứ…” Chẳng phải chỉ là ngáng chân cô ta, thế này thì cẩn thận quá mức rồi, cũng đâu phải là làm chuyện gì ghê gớm lắm đâu.“Con vẫn không hiểu gì hết.” Lục Thảo lắc đầu, thở dài, “Phó Hi đã có phòng bị, vào lúc nào, đối với ai, nên nói những lời gì, tuy có vài hành vi vô lý nhưng không hề làm sai.
Con nghĩ rằng cô ta đơn giản như bề ngoài sao?”Tô Thiên Mỹ trừng mắt, ánh mắt lóe lên, “Cô ta cố ý nói những lời đó để đuổi con đi!”“Cho nên, đừng nên coi thường bất kỳ ai.”Đúng là gừng càng già càng cay, qua một khoảng thời gian quan sát, Lục Thảo phát hiện, đứa con dâu Hai này quả thực không hề đơn giản chút nào!Mồm miệng láu lỉnh, có thể khiến người ta tức chết, còn không thể tìm được sơ hở nào để phản bác lại.Tuy lời lẽ khó nghe nhưng đều có lý, nhìn như lỗ mãng vô tri, nhưng trên thực tế, giăng bẫy khắp nơi, chỉ đợi người ta sa chân rơi xuống.To gan lớn mật, sinh sự đến tận trước mặt Tô Tấn Huy mà vẫn không hề lúng túng hay mất bình tĩnh, diễn xuất như một kẻ lõi đời, hiểu biết rât sâu về giới nhà giàu.“Nó… thật sự ghê gớm thế ạ?” Tô Thiên Mỹ khó có thể chấp nhận được, “Có phải mẹ đã nghĩ quá nhiều rồi không?”Lục Thảo cau mày, “Theo lý mà nói, với độ tuổi này thì nó không thể có sự mưu trí thông minh như vậy, nhưng…”“Mẹ, ngay cả bản thân mẹ cũng không chắc chắn, hơn nữa, nếu Phó Hi thật sự tài giỏi như mẹ nói thì tại sao vẫn bị anh Hai đánh đến thừa sống thiếu chết, cô ta không biết nghĩ cách tự cứu mình sao?”Sự nghi hoặc càng lúc càng tích tụ nhiều hơn trong đáy mắt của Lục Thảo.Đúng vậy, nếu nó có tâm tư kín đáo như vậy, sao lại không giữ chặt được người đàn ông của mình?“Con thấy chúng ta đừng ở đây đoán mò nữa, là bản thân chúng ta tự hù dọa mình thôi.
Phó Hi có ghê gớm hơn nữa thì cũng chỉ là một người thường, con không tin nó có ba đầu sáu tay!” Tô Thiên Mỹ rất không thích cách nói chuyện đầy ý tán dương Phó Hi.Trong mắt cô ta, Phó Hi là một con nhóc lưu manh, tự cho rằng mình rất tài giỏi, nhưng trên thực tế thì chẳng là cái thá gì!Bên này, hai mẹ con đang bí mật bàn bạc, bên kia, Phó Hi đang đi đôi JimmyChoo được dâng lên cửa miễn phí phối cùng với số ít quần áo có hạn trong tủ.Cảm xúc thời trang trời sinh của nguyên chủ, cộng thêm kiến thức ở kiếp trước của Đàm Hi, chỉ gói gọn trong một từ: Hoàn mỹ!Đứng múa may trước gương, tiện tay túm lấy điện thoại đang đổ chuông liên tục, không buồn nhìn đến tên người gọi tới.“Alo…”“Chị Phó, em, A Phi đây!”Cô hơi khựng lại, say rượu cộng thêm việc dậy sớm không chỉ ảnh hưởng đến trí nhớ mà còn khiến phản ứng cũng chậm lại.“Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?”“Không phải hôm qua chị chủ động đưa cho em, anh Hoán và cả Phì Tử sao? Chị cũng lưu lại số của ba người bọn em rồi mà.”“Thế hả?”“Đúng vậy“.“Ồ, có việc gì, nói mau, chị Đàm của cưng đang bận!”“Cũng không có gì, cái tên tối hôm qua bị chị đập ngất, hôm nay đã tỉnh lại trong bệnh viện, Ngụy Cương dẫn người qua đó, em đoán chắc là vì muốn làm rõ thân phận của chị.”“Thân phận của tôi á?” Phó Hi dừng lại, cả khuôn mặt nghệt ra, “Cậu có ý gì, nói cho rõ ràng!”“Khụ khụ… tức là có khả năng chúng nó đang nghĩ chị là chị dâu nhỏ, anh Hoán bảo em nhắc nhở chị, lúc ra ngoài nhớ chú ý một chút.”“Đậu xanh! Có giỏi thì cậu nói lại lần nữa xem!”… Chị Phó, xin lỗi, tụi em cũng không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này.”“Xin lỗi? Kéo tôi xuống nước, sau đó xin lỗi là xong à? Ngày nào đó bà đây bị chém chết trên đường, có phải cậu cũng chỉ nói một câu “xin lỗi” là có thể phủi mông bỏ đi không?”“Em không có ý đó…”“Chứ cậu có ý gì?”A Phi liên tục kêu khổ, sao hắn lại dính vào chuyện này cơ chứ?Đầu dây bên kia đâu phải phụ nữ, rõ ràng là một con khủng long cái có một cái họng vô cùng lớn!“A Phi phải không? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này chưa xong đâu nhé! Người do tôi đập, vì một xiên thịt dê, tôi nhận, nhưng chị dâu nhỏ chết tiệt gì đó mà cậu nói thì không hề liên quan đến tôi.
Muốn thuận thế đẩy thuyền, đẩy tôi ra gánh trách nhiệm, Ân Hoán nghĩ quá hay rồi đấy! Hắn muốn bảo vệ người phụ nữ của hắn, OK, tôi không có ý kiến, nhưng lấy tôi ra làm bia đỡ, nằm mơ đi cưng!”“…”“Hôm nay tôi nói cho cậu biết, đã lăn lộn ngoài xã hội thì đừng có sợ bị chém.
Các người muốn kéo tôi lên thuyền thì phải xem thử xem bà đây có đồng ý hay không! Không có chỗ dựa mà tôi lại dám lăn lộn với một đám lưu manh đầu đường xó sợ như các cậu sao?”Phó Hi giơ điện thoại lên, càng về sau, giọng điệu càng nhẹ nhàng, thậm chí có sự thảnh thơi nhưng mèo vờn chuột.“Chị có ý gì?” A Phi kinh hãi.Hắn dự đoán được đối phương sẽ tức giận, thậm chí là các loại phản ứng như sợ hãi, khóc lóc, cầu xin an ủi v.v...!Hắn đều đã nghĩ ra cách để đối phó.Cùng lắm thì nói vài câu mềm mại, không thì dùng vài chiêu lưu manh, đảm bảo sẽ khiến các cô em choáng váng mặt mày, nhất là với kiểu học sinh như Phó Hi, trong lòng lúc nào cũng có một mơ tưởng kiểu như “bang chủ hắc bang phải lòng tôi” thì càng dễ như trở bàn tay.Nhưng trăm suy ngàn tính lại không tính ra được tình hình trước mắt, cô quá bình tĩnh!Từ sự tức giận lúc ban đầu đến sự bình tĩnh của bây giờ, mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Thậm chí, hắn có thể tưởng tượng ra được dáng ngồi nhàn nhã, nụ cười xảo quyệt của đối phương.Sự việc đã xảy ra vượt khỏi dự đoán của hắn, A Phi bỗng cảm thấy thật lo lắng.“A Phi bé nhỏ, hai tiếng “chị Phó” không phải để gọi chơi đâu nhé! Các người giỏi việc tính toán, chẳng lẽ tôi lại không? Các người chừa lại đường lui, chẳng lẽ tôi lại không? Lăn lộn nhiều năm như thế, cao lắm cũng chỉ là một tên ác bá đường phố.
Bà đây thật sự rất muốn giơ ngón tay giữa vào mặt các người“.“Cô!” Lời của người phụ nữ này giống như một cái bạt tai, đánh mạnh vào mặt hắn, A Phi vừa tức vừa xấu hổ, chỉ hận không thể cúp máy, tìm một chỗ để trốn.“Tôi biết, cậu chỉ là người truyền lời thay Ân Hoán, để cho có qua có lại, tôi cũng nhờ cậu chuyển dùm một câu: Ngưười trẻ tuổi đừng nên quá độc ác, cá khô cũng có thể biết lật người, cũng đừng nên khiến mọi chuyện qua bê bết, bởi vì dù cá có chết thì lưới có khi cũng sẽ rách.
Nhớ kỹ chưa?”“Nhớ kỹ rồi!”“Vậy cậu lặp lại một lần nữa cho tôi nghe xem nào.”A Phi: “…”Phản kháng vô hiệu, hắn đành phải làm thôi.
Không thể ngờ được rằng, có một ngày, A Phi hắn lại cam tâm tình nguyện bị một người phụ nữ sai bảo, mà người phụ nữ này có thể vẫn chưa phải là người phụ nữ chân chính, chỉ có thể xem là… cô bé?Khóe môi giật giật, có một sự bất lực khổ sở, hắn dám khẳng định, chuyện mà anh Hoán giao cho đã hỏng bét rồi.Còn cái người tối hôm qua vẫn nâng ly chạm cốc, xưng huynh gọi đệ với bọn họ cũng đã trở nên mờ nhạt, mơ hồ.Cô ta là ai? Tại sao cô ta có thể bình tĩnh, thậm chí không hề thấy sợ hãi như thế?Cô ta nói, các người biết chừa đường lui, chẳng lẽ tôi lại không biết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...