Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chiếc xe Giang Nguyên quay ngược trở lại, phát ra tiếng kít kít kịch liệt, suýt chút nữa là lật ngửa.

Gương mặt Giang Nguyên hiện lên thần sắc khẩn trương, cũng không phải vì chiếc xe suýt lật ngửa mà là vì khi hắn thay đổi phương hướng, liền cảm nhận được thân nhẹ hơi chấn động, lại còn nghe được tiếng đùng.

Hắn liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, thấy thân xe đã bị trúng một vết đạn. Nhìn vết đạn quen thuộc, hắn thậm chí có thể phán định một cách chuẩn xác, nếu vừa rồi hắn không kịp thời quay xe, viên đạn đó đã bắn trúng đầu của hắn.

- Cao thủ.

Gương mặt Giang Nguyên có chút trắng bệch. Lúc này trời cũng đã tối, nhưng dưới tình huống như vậy, trong lúc hắn chạy với tốc độ 100km/h, đối phương vẫn theo sát hắn như thế, kỹ thuật phải nói là kinh khủng đến cỡ nào.

- Có chuyện gì vậy?

Tuyên Tử Nguyệt bị một cú quay mạnh của xe, dây an toàn bị kéo căng ra, liền tỉnh lại.


- Cúi đầu, xuống xe đi.

Giang Nguyên nhanh chóng kêu lên, rất nhanh mở. thắt lưng an toàn cho Tuyên Tử Nguyệt.

Nghe Giang Nguyên nói, nhìn ánh mắt khẩn trương của hắn, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên cảm thấy có một luồng gió lạnh từ chỗ nào đó thổi qua, sắc mặt cũng tái lại, không một tiếng động mở cửa xe, cẩn thận bò ra ngoài, ẩn phía đằng sau xe.

Giang Nguyên cũng theo sát đằng sau, dùng tư thế bò tiêu chuẩn nhất mà ra ngoài.

- Bò qua xe đến mương nước đẳng kia. Giang Nguyên thì thầm.

- Vâng.

Tuyên Tử Nguyệt cũng đoán được mình bị tấn công, nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm ứng đối mấy chuyện này. Lúc này, giọng nói trấn định của Giang Nguyên đã làm cho cô bình tĩnh lại. Cô không biết tại sao Giang Nguyên lại có kinh nghiệm, nhưng cô tin tưởng hắn.

Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận bò thấp người, sau đó †rườn xuống mương nước. Cũng may hai ngày qua khí trời trong xanh nên nước trong mương khá sạch sẽ, cũng không có mùi vị khác thường. Nhờ có nước xung quanh bảo vệ, trừ phi có người trực tiếp công kích ngay bên trên mương nước, còn lại không có cái gì có thể công kích được cô.

Giang Nguyên bò lên sườn núi, nhưng trong quá trình bò, cơ thể của hắn căng lên. Bởi vì hắn không thể xác định, ngoại trừ địch nhân đang tập kích ở ven đường bên trái kia thì còn có ở chỗ nào khác hay không.

Nhưng bây giờ hắn đã có lý do tin rằng, đối phương không thể nào bố trí tay súng bắn tỉa ở hai bên. Dù sao cũng là tập kích ngàn dặm. Mặc kệ đối phương là thế lực gì, cũng không thể đồng thời bố trí cả hai bên được.

Nếu không, trong nháy mắt hắn và Tuyên Tử Nguyệt bò đi, nhất định là đã chết rồi.


Bây giờ không có bất kỳ điều gì xảy ra, như vậy hắn vẫn còn có cơ hội.

Đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn thả lỏng, luôn căng cứng cơ thể đủ để dự cảm được nguy hiểm sắp đến để có được phản ứng kịp thời.

Cho đến khi hắn xuất hiện bên trên mương nước, vẫn không có công kích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ngâm mình trong nước, thấp giọng nói:

- Cô ở đây đừng nhúc nhích, cho đến khi tôi gọi cô ra.

- Anh...anh đi đâu?

Nhìn Giang Nguyên không nói thêm câu nào, Tuyên Tử Nguyệt nắm lấy áo Giang Nguyên, khẩn trương hỏi:

- Mau gọi điện thoại đi, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta.

- Không, cô ở yên chỗ này đi. Cho dù có người đến, chỉ sợ cũng không kịp.


Giang Nguyên thở hắt ra. Lúc này hắn đã có thể phát đoán, người ám sát này đối với hắn là rất quan trọng.

- Nhưng...

Tuyên Tử Nguyệt vừa mới nói được một câu, đã không còn thấy bóng Giang Nguyên nữa, chỉ nghe được tiếng xoạt xoạt bên cạnh rồi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Cảm giác được Giang Nguyên đã biến mất, Tuyên Tử Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương. Cô muốn ra ngoài tìm Giang Nguyên, nhưng cô biết, nếu cô đi như: vậy, có lẽ sẽ chỉ mang đến phiền phức cho hắn.

Tuyên Tử Nguyệt cũng không phải phụ nữ bình thường. Trong tình huống như thế vẫn có thể duy trì đủ lý trí. Cho nên, sau khi thở ra một cái, hơi thở vốn dồn dập liền bình tĩnh lại, sau đó lắng lặng nằm trong trong mương nước chờ Giang Nguyên gọi.

Giang Nguyên nhẹ nhàng dọc theo sườn núi. Sau khi bò sát được trăm thước, hắn đã phán định được vị trí vừa rồi của đối phương, hẳn là trên ngọn núi nhỏ bên trái cách chỗ đậu xe của hắn hơn trăm thước, nhưng bây giờ có lẽ đối phương đã thay đổi vị trí. Giang Nguyên biết, nếu hắn muốn chạy đến đó giết đối phương, nhất định phải băng qua đường quốc lộ rộng hai mươi thước này. Nhưng như vậy, hắn sẽ bại lộ trong tầm nhìn của đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận