Tuyệt Phẩm Thiên Y

Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, sau khi yên tâm giao Tiểu Bảo cho dì La, Giang Nguyên đang định ra cửa bắt xe.

Dương Vân Dương đột nhiên cười vứt một chùm chìa khóa nói: - Biết lái xe không?

Giang Nguyên đưa tay chụp chìa khóa rồi ngẩn người, sau đó cười nói:

- Biết, nhưng cháu không có bằng lái! ~- Không có bằng lái?

Dương Vân Dương nghe thấy câu này liền sửng sốt, sau đó cười nói:

- Được, không sao... Sẽ không có ai chặn cháu đâu! - Được... Vậy cảm ơn Trưởng phòng!

Giang Nguyên cũng không từ chối, ở trong thành phố Bắc Kinh này, có chiếc xe sẽ tiện hơn rất nhiều.

Giang Nguyên cầm chìa khóa xe đi ra bên ngoài, quả nhiên có một chiếc Audi mới 80% đang đậu, hắn nhìn thấy biển số xe có chữ Quốc thì hài lòng mỉm cười. Có chiếc xe này đúng là không lo có người kiểm tra bằng lái. Hơn nữa chiếc xe này chỉ mới 80% thôi, nếu là xe hoàn toàn mới, ngày mai hắn sẽ trả lại chìa khóa xe cho Dương Vân Dương.

Giang Nguyên ấn điều khiển, chiếc Audi phát ra hai tiếng “tít tít”, sau đó hắn bước lên trước, mở cửa ngồi lên ghế xe.


Dựa vào chiếc ghế da thật vô cùng thoải mái, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, nghĩ nếu như mình phải ở Bắc Kinh lâu thì đúng là phải mua một chiếc xe.

Giang Nguyên nhẩm lại số tiền trong tay, không mua xe tốt, mua một chiếc hai ba trăm ngàn tệ thay đi bộ cũng đủ, còn về những khoản tiền khác, hắn không muốn sử dụng lung tung. Dù sao sau này e là còn không ít chỗ cần dùng đến tiền.

Hắn nghĩ lại vốn tiếp theo phải đi Vân tỉnh và Hắc. tỉnh để tìm người thân của các anh em khác, nhưng gần đây lại không thể nào thoát thân được, Giang Nguyên lại nhẹ nhàng thở dài, xem ra kế hoạch này lại phải trì hoãn rồi.

Giang Nguyên nhẹ nhàng khởi động xe, nghe tiếng động cơ vang lên, lại giãm thử chân ga, nghe thử âm thanh thì hài lòng gật đầu. Xe Dương Vân Dương chuẩn bị đúng là vẫn khá tốt, ít nhất tất cả các phương diện đều còn rất khỏe.

Chiếc xe nhẹ nhàng chạy ra ngoài, sau đó lại đi ra đường lớn...

Lúc này, trong Trung tâm chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, Phó chủ nhiệm Lý Kỳ Giang sau khi vội vàng chạy đến Văn phòng chủ nhiệm thì tự rót một ly nước, ngẩng đầu uống “ực ực”.

Sau khi uống xong ông ta mới hài lòng thở hắt ra, đặt mông ngồi lên sofa, nhìn Chủ nhiệm Triệu Triệu Phi Lâm ngồi đối diện, thở hồng hộc mới nói:

- Lão Triệu... anh vội vàng gọi tôi tới sớm một chút làm gì vậy? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?

Chủ nhiệm Triệu nhìn vẻ rối rắm của Phó Chủ nhiệm Lý liền đắc dĩ cười nói:

- Kỳ Giang... Còn không phải chuyện của Phó chủ nhiệm Giang sao...

- Giang... Phó chủ nhiệm Giang...

Rõ ràng Chủ nhiệm Lý có chút không quen với cái tên này, trên mặt lộ vẻ kỳ quái nói:

~ Không phải hôm nay cậu ta đi làm sao? Lại có chuyện gì đặc biệt à?

Chủ nhiệm Triệu cười khổ nói:

- Ban nãy tôi nhận được thông báo của Viện †rưởng... Anh ấy nói năng lực kỹ thuật của bác sĩ Giang rất tốt, bảo chúng ta nhất định phải giúp cậu ấy phát huy sở trường, giúp nâng cao trình độ nghiệp vụ của trung Tâm...

Chủ nhiệm Triệu vừa nói xong, sắc mặt Phó Chủ nhiệm Lý cũng là cứng đờ, quái dị nhìn Chủ nhiệm Triệu nói:


- Lão Triệu, anh không đùa đấy chứ?

- Anh thấy tôi giống đang đùa à? Nếu muốn nói đùa, tôi có thể sáng sớm đã gọi anh đến đây sao?

Chủ nhiệm Triệu lắc đầu cười khổ nói.

Chủ nhiệm Lý thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chủ nhiệm Triệu thì trên mặt cũng dần nở nụ cười khổ, nhìn Chủ nhiệm Triệu nói:

~ Viện trưởng nói thế thật à?

- Đúng... Mới sáng sớm anh ấy đã gọi điện nói với tôi!

Chủ nhiệm Triệu nói:

- Cho nên, tôi cũng chỉ có thể sáng sớm gọi cho anh, bảo anh đến sớm một chút để thương lượng việc này.

- Loạn rồi... Trung tâm chấn thương chỉnh hình của chúng ta sao có thể loạn như vậy được?

Chủ nhiệm Lý tức giận nói:

- Cấp trên cho cậu ta đến treo một cái chức vụ, chúng ta cho cậu ta treo một chức vụ... nhưng chuyện để cậu ta thật sự nhúng tay vào nghiệp vụ này, lỡ để xảy ra vấn đề thì biết làm sao?


- Đúng vậy... Cho nên mới sáng sớm tôi mới lôi anh đến đây để thương lượng chuyện này, đợi chút nữa vào làm rồi, phải quyết định xem rốt cuộc phải làm như thế nào đây!

Chủ nhiệm Triệu lúc này hơi bất đắc dĩ và đau đầu. Đây là Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, hơn nữa còn là khoa trọng điểm, sao có thể để một thanh niên hai mươi mấy tuổi đến quấy rối.

Phó Chủ nhiệm Lý thở hắt ra, đau đầu day day hai bên trán, rồi lại đưa tay gõ gõ trên salon, trầm mặc một lúc rồi mới ngồi thẳng người, nhìn Chủ nhiệm Triệu nhíu mày trầm giọng nói:

~- Lão Triệu, thế ý anh như thế nào?

- Dù sao cũng phải theo ý cấp trên. Giờ cũng chỉ có hai cách, thứ nhất là sắp xếp cậu ta coi sóc bệnh nhân của vài phòng; thứ hai là để cậu ta dẫn đoàn đi khám bệnh các phòng...

Chủ nhiệm Triệu cười khổ lắc đầu nói:

- Anh cũng biết... Giang Nguyên này là cấp trên nhét vào, Viện trưởng cũng không có quyền quyết định. Nếu Viện trưởng đã truyền đạt như vậy, vậy thì chúng ta chắc chắn phải quán triệt cho tốt, Viện trưởng đã nói, đây là nhiệm vụ chính trị...

~ Nhiệm vụ chính trị...

Phó Chủ nhiệm Lý nghe thấy câu này liên đau đầu, sau khi hít sâu hai hơi, tức giận bất đắc dĩ nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận