Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chiếc trực thăng Giang Nguyên ngồi chậm rãi đáp xuống sân bay quân dụng.

La y sư dường như lúc này mới tỉnh lại sau giấc ngủ, chậm rãi mở mắt cười gật đầu với Giang Nguyên, sau đó đi xuống khỏi trực thăng. Vương Mịch và Tôn Nghị vội vàng đi sát theo sau.

- Bác sĩ Giang, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có gì cần, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

Trước khi La y sư xuống khỏi trực thăng đã mỉm cười nhìn Giang Nguyên, đưa một tờ giấy.

- Cảm ơn tiền bối.

Giang Nguyên cẩn thận nhận tờ danh thiếp, sau đó cười hỏi:

- Tiền bối sẽ tạm thời lưu lại đây hay sao?

- Không, đợi trực thăng đổ đầy dầu, chúng tôi sẽ bay thẳng đến tỉnh thành, sau đó đổi máy bay. Nếu bác sĩ Giang muốn đến tỉnh thành, có thể đi chung với chúng tôi.

La y sư mỉm cười nói.

Nghe vậy, Giang Nguyên chần chừ một lúc, sau đó cười lắc đầu, nói:

- Không cần, đợi chút nữa tôi thử xem có chuyến bay nào thuận đường đi thẳng đến Bắc Kinh là được rồi.


- Ừ, vậy cũng được!

La y sư thấy Giang Nguyên từ chối cũng không miễn cưỡng, chỉ cười gật đầu nói:

- Chuyện vào viện, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng nhét! - Chắc chắn rồi!

Dĩ nhiên La y sư đang vì mình nên lập tức gật đâu cảm kích nói.

Lúc này chiếc trực thăng bên cạnh đã bắt đầu đổ dầu, dĩ nhiên Giang Nguyê. cũng sẽ không rời đi mà ở lại cùng trò chuyện với La y sư.

Đột nhiên, đằng sau Giang Nguyên đột nhiên truyền đến một âm thanh xa lạ:

- Hn?

Nghe thấy giọng nói bắt đầu có chút xa lạ, nhưng cái tên lại cực kỳ quen thuộc, Giang Nguyên vô thức quay đầu lại.

- HnI Đúng là anh rồi!

Một thanh niên mặc đồ cứu viện màu đỏ, tóc vàng mắt xanh sau khi nhìn rõ Giang Nguyên lập tức hưng phấn kêu lên, vừa gọi vừa hưng phấn quay đầu lại, dùng tiếng Anh khẩu âm Oxford lớn tiếng hét:

- Hn, đúng là Hn rồi.

Cùng với tiếng gọi của người thanh niên này, một người mặc đồ cứu viện màu đỏ bên kia cũng hưng phấn chạy về phía này.

Giang Nguyên nhìn người thanh niên trước mặt rồi nở nụ cười. Hắn không ngờ sẽ gặp Đội cứu viện Thames ở đây.

- Ny, không ngờ các anh cũng tới, tới khi nào vậy?

Lúc này Giang Nguyên cũng nở nụ cười, gật đầu xin lỗi với La y sư, sau đó cười nói với Ny.

- Hôm nay chúng tôi vừa mới tới đây, chuẩn bị xuát phát đi Lỗ Sơn.

Ny hưng phấn nhìn Giang Nguyên, sau đó nhìn Tiểu Bảo trong lòng Giang Nguyên, hơi nghỉ hoặc nói:


- Hn...

- Anh cũng đi Lỗ Sơn à? Sao còn mang theo một đứa bé vậy?

- Tôi mới quay lại từ Lỗ Sơn, đây là con trai tôi! Giang Nguyên cười nói.

- Con trai anh? Sao có thể? Năm ngoái ở Haiti, anh còn nói chưa có bạn gái, một năm sao có thể...?

Ny lớn tiếng hét lên.

- Con của Kng, anh ấy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên tôi nhận nuôi nó. Giang Nguyên mỉm cười nói.

- Con của Kng? Anh ấy sao, Thượng Đế phù hột!

Ny nhìn thấy tia bi thương lóe lên sâu trong mắt Giang Nguyên, Ny rất sáng suốt mà không hỏi nữa.

- Hn?! Lâu rồi không gặp! Lúc này có vài người của đội cứu viện Thames khác cũng kéo đến, một người đàn ông cao to có râu quai nón

dãn đầu rất vui mừng chào hỏi Giang Nguyên.

- M, lâu rồi không gặp, xem ra tay anh đã khỏi hẳn rồi nhỉ.

Sau khi bắt chặt tay M, cảm nhận được lực cánh tay của đối phương, Giang Nguyên hài lòng cười.

- Đương nhiên tôi cũng không ngờ tay tôi vẫn có thể hồi phục được. Hn, thật sự phải cảm ơn cậu!


M giống như một con gấu lớn, cảm kích nhìn Giang Nguyên nói:

- Hn, nếu không nhờ có cậu, có lẽ tôi cũng không thể cứu được đội cứu viện.

- Làm gì có, M, Thames sao có thể không có anh được, haha.

Đám La y sư và Vương Mịch ở bên lúc này cũng tò mò nhìn Giang Nguyên và đám người trước mặt. Nhưng thật bất ngờ, Giang Nguyên ở đâu cũng có thể gặp được người quen, hơn nữa còn là những người nước ngoài rõ ràng đến từ đội cứu viện trợ giúp nước ngoài.

- Bọn họ nói gì vậy? La y sư tò mò hỏi Vương Mịch ở bên cạnh.

Vương Mịch nghe thấy chuyện này thì hơi giật mình. Giờ lại nghe La y sư hỏi, vội vàng đáp:

- Hình như bác sĩ Giang quen mấy người của Đội cứu viện Thames này, hơn nữa hình như trong trận động đất Haiti năm ngoái, tay của người đàn ông cao to kia còn được bác sĩ Giang chữa trị.

Nói tới đây, gã hơi dừng lại, nói: - Con trai của bác sĩ Giang, hình như là con trai bạn cậu ta được bác sĩ Giang nhận nuôi.

Nghe thấy vậy, La y sư chỉ cười, nói:

- Tiểu Bảo này dĩ nhiên không phải con của bác sĩ Giang. Nhìn là đã thấy không giống rồi. Bác sĩ Giang này thú vị thật, có nhiều trải nghiệm đến thế, chẳng trách không phải kỹ thuật của Thiên Y viện chúng ta mà cũng giỏi như vậy, xem ra có nhiều trải nghiệm cũng tốt đấy chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận