Tuyệt Phẩm Thiên Y

Lúc này vừa hay Giang Nguyên chạy tới, nghe thấy những lời này của bác sĩ Đào, vội vàng ngồi xuống, mở hòm cấp cứu lấy ống nghe ra, vội vàng đeo vào, đặt lên người người bị thương tên Lê Tê Trường kia nghe.

Đột nhiên thấy binh sĩ này tiếp cận tới, thật ra bác sĩ Đào cũng hơi sửng sốt. Chẳng qua thấy bên cạnh Giang Nguyên có hòm cấp cứu tương đối chuyên nghiệp kia, trong lòng ông cũng mừng rỡ. Cuối cùng cũng có người giúp đỡ rồi. Ông là một bác sĩ nội khoa, hiện tại đối mặt với nhiều bệnh nhân ngoại khoa như vậy, quả thực sắp không thể chống đỡ nổi rồi.

Giang Nguyên nghe thấy tiếng tim, lúc này đã cực kỳ yếu ớt. Nếu không phải thính giác của hắn hơn người, hầu như sẽ không thể nghe nổi, hơn nữa hô hấp của đối phương cũng tương đối yếu ớt...

- Có tim đập là tốt rồi...

Gỡ ống nghe xuống, tay Giang Nguyên đưa ra sơ vào ngực phải đã hơi lõm xuống của bệnh nhân, gõ gõ mấy cái, trong lòng lập tức sáng tỏ, vội vàng mở mi mắt người bệnh ra, lấy một cái đèn pin nhỏ, chiếu vào đồng tử, thấy vẫn có phản ứng với ánh sáng, lúc này liền âm thầm gật đầu.

Lúc này Giang Nguyên mới buông đèn pin, liền nghe thấy bác sĩ Đào hỏi thăm đầy chờ mong:

- Vị... Đồng chí này, cậu cảm thấy thế nào?

~ Nơi này có bình ô xy không?

Nhìn vẻ vui mừng và hưng phấn trong mắt bác sĩ Đào, Giang Nguyên trầm giọng hỏi ngược lại.


- Ô xy.... Có có... Trong phòng cấp cứu còn hai bình...

Bác sĩ Đào vội vàng đáp. - Tốt! Giang Nguyên đứng bật dậy, nói:

- May khiêng bệnh nhân vào phòng cấp cứu, có thể thử cứu chữa...

- Còn có thể cứu...

Giọng Giang Nguyên chậm rãi vang vọng, mặc dù không lớn nhưng tất cả mọi người đều đang chú ý tới phía bên này, lúc này nghe thấy, trong lòng đều thầm giật mình, tỉnh thần chấn động. Lê Tê Trường giờ thở không ra hơi, không ngờ vị bác sĩ quân y trẻ này nhìn liền bảo có thể cứu. Quả thật bác sĩ trong quân đội có khác. Vậy những người như chúng ta không chừng đều có thể cứu rồi.

Có những lời này của Giang Nguyên, hai người liền vội vàng bê cánh cửa, đi theo bác sĩ Đào về phía phòng cấp cứu. Giang Nguyên mang hòm thuốc theo phía sau, trong lòng cũng thầm tính toán phương án cấp cứu. Có thể cấp cứu đương nhiên không có nghĩa là chắc chắn cứu được. Hiện tại nhiều nhất Giang Nguyên chỉ nắm chắc bốn năm phần mười mà thôi.

Rõ ràng người bệnh đã mất máy nhiều, ngực phải lõm xuống, gõ có tiếng đặc, hô hấp ở ngực trái yếu ớt, nói rõ đã gãy nhiều xương sườn rồi, hơn nữa có thể bị thương tới mạch máu lớn, làm cho bên trong tụ máu. Tuy nhiên không nghe thấy ran ẩm, nói rõ chưa chắc đã bị tổn thương phổi.

Có thể người này chỉ bị đè lâu, thời gian dài nên phải nhanh chóng một chút, không chừng còn có hy vọng...

Rất nhanh, bệnh nhân đã được đưa tới phòng cấp cứu. Mà người phụ nữ người nhà bệnh nhân vừa không cứu nổi kia giờ đã được đỡ ra bên ngoài, dựa vào một bên khóc đầy bất lực.

Giang Nguyên đi theo phía sau âm thầm thở dài, đi qua bên cạnh Tiểu Bảo, lại quan sát một chút, xác nhận tình hình Tiểu Bảo hiện tại không tệ lắm, lúc đó mới tiến vào phòng cấp cứu. Chẳng qua sau khi đi vào, quan sát trang thiết bị đơn sơ ở đây, lúc này Giang Nguyên cũng không nén nổi cười khổ một chút.

Trong phòng có một chiếc bàn gỗ rộng chừng hai thước đã không còn biết là màu gì, một cái đèn trắng loang lỗ đã rơi xuống đất, một cái cột treo dịch truyền chế bằng gỗ, bên cạnh là một cái bàn gỗ xiêu vẹo miễn cưỡng dùng được, đặt một bộ điện tâm đồ. Dựa vào tường là hai bộ bình ô xy, bên cạnh là một khay để đầy các loại thiết bị cấp cứu và thuốc men. Nhìn qua, nơi này phải lạc hậu hơn phòng khám của bác sĩ Hồ tới vài chục năm.

- Được rồi, mọi người người ra ngoài trước đi... Tôi giúp... Vị đồng chí này cấp cứu!.

||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||

Đặt nàng lên trên bàn gỗ, bác sĩ Đào liên vội vàng nói với hai người, cảm thấy đã có chỗ dựa, tinh thần cũng phấn chấn hơn vài phần.


- Ôi ôi... Tốt tốt...

Hai người kia vội vàng đáp lời, sau đó liền định đi ra ngoài.

Lúc này Giang Nguyên như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói:

- Đúng rồi, nhờ hai người giúp tôi một chút...

Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, hai người vội vàng gật đầu nói:

- Bác sĩ, có chuyện gì, mời ngài nói...

~ Tôi có một bao hàng không rơi ở sườn núi đối diện, bên trong có rất nhiều dụng cụ trị liệu. Có thể nhờ hai người giúp tôi nhanh chóng tìm về không, hiện tại sẽ rất cần...

- Bao hàng không... Ồ... Tôi từng thấy rồi. Là một cái bao màu trắng phải không. Tôi biết ở nơi nào... Hình như bị treo trên cái cây kia...

Một người trong đó hơi sửng sốt, sau đó liền vội vàng gật đầu nói:

- Chúng tôi sẽ đi tìm về giúp ngài...


Dứt lời, hai người liền vội vã chạy ra ngoài.

Lúc này Giang Nguyên cũng vội vàng cầm lấy bộ dưỡng khí bên cạnh, lắp ráp một hồi liền nối với nhau, sau đó vặn mở van áp lực, nhìn bọt khí bốc lên lục bục trong bình, sau đó liền lấy khăn lau sạch chút bụi đất tại lỗ mũi bệnh nhân, lúc này mới đặt ống dưỡng khí vào mũi người bệnh.

Nhìn động tác thuần thục và cẩn thận của Giang Nguyên, lúc này trong lòng bác sĩ Đào lại càng bình tĩnh và an tâm hơn vài phần. Người này đúng không phải là binh sĩ cứu thương chỉ trải qua huấn luyện tạm thời, tương đối đáng tin cậy.

Động tác của Giang Nguyên cũng khá nhanh, mà lúc. này hai người đi tìm bao hàng không mới vừa chạy ra khỏi đại sảnh. Nhìn dáng vẻ vội vàng của hai người, có người bên cạnh hỏi:

- Thế nào rồi?

- Vị bác sĩ kia và bác sĩ Đào đang cấp cứu. Hiện tại chúng tôi phải đi tìm bao hàng không cho hắn, bên trong có thiết bị cứu người... Tôi nhớ kỹ đã nhìn thấy cái bao ấy rơi ở trên sườn núi phía nam...

Một người trong đó vừa chạy vừa nói.

Nghe thấy lời này, bên cạnh có một bà lão tóc hoa râm dường như nghĩ ra điều gì, cũng vội vàng nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận