Tuyệt Phẩm Thiên Y

- Nhát gan.

Nghe bên tai truyền đến giọng nói hờn dỗi, Giang Nguyên cảm thấy bụng dưới đau nhói lên. Ai ui. Cơn đau truyền đến, lúc này tinh thần Giang Nguyên mới tỉnh táo lại, ôm lấy nửa người bên dưới thụt lùi ra ngoài, nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang hung hãn:

- Gô...cô thật...

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

- Đương nhiên là thật rồi. Đồ nhát gan, mau tiếp chiêu đi.

Nhìn Giang Nguyên đang ôm chỗ nào đấy, vẻ mặt thống khổ, tâm trạng của Tuyên đại tiểu thư dường như thoải mái hơn không ít, quát khẽ một tiếng, sau đó lao đến Giang Nguyên.

- Mụ La Sát này, đừng tưởng rằng tôi sợ cô nhé.

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt hung hăng đánh tới, Giang Nguyên bất chấp bên dưới vẫn còn đau, nổi giận nhảy. bật lên, huy quyền đánh về phía Tuyên Tử Nguyệt. Cô gái này ra tay quá ác độc. Đã đánh lén lại còn đánh ngay chỗ đó. Nếu xảy ra vấn đề thì làm thế nào bây giờ?


Lần này Tuyên Tử Nguyệt không hề lưu thủ. Cô biết được thực lực của Giang Nguyên không kém, tất nhiên là xuất ra mười phần công lực. Còn Giang Nguyên thì biết Tuyên Tử Nguyệt chính là một nữ bá vương, hơn nữa còn thử qua không chỉ một lần. Lúc nãy suýt chút nữa bị mụ La Sát “phế” đi chỗ kia, thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi.

'Thoáng chốc, bên trong khu rừng nhỏ, kình phong bốn phía, khiến cho các cây nhỏ cũng phải nhẹ nhàng rung lên.

Sự thật chứng minh, nam và nữ đánh nhau, nếu nữ đủ hung hãn, tình hình chung là nam tuyệt đối thắng ít bại nhiều. Đương nhiên, đây chỉ là dưới tình hình chung. Giang Nguyên đã một lân nữa nghiệm chứng được chân lý của câu danh ngôn này.

Mặc dù thực lực của Giang mỗ gần đây đã được tăng lên, có thể nói là không thua kém Tuyên Tử Nguyệt. Nhưng khi hắn đánh nhau lại có chút bó tay bó chân. Đối mặt với Tuyên Tử Nguyệt, hắn không thể nào đánh ra hết thực lực. Ít nhất là không thể đánh vào bộ ngực lớn kia?

Đánh vào hạ thân của người ta cũng không được.

Còn có gương mặt xinh đẹp kia nữa chứ?

Cho nên, mặc dù đồng chí Giang Nguyên đủ mạnh, nhưng đối mặt với Tuyên đại tiểu thư, không thể nghi ngờ là bại lui.

- A.


Trong lúc không đề phòng, Tuyên đại tiểu thư trở cổ tay, một cước đá vào chỗ nào đó của người kia vẫn còn đang đau.

- Mẹ kiếp.

Sắc mặt Giang Nguyên biến đổi. Cô gái này đùa dai thật. Nếu không phòng bị, hắn sẽ bị phế mất.

Nào dám ngạnh kháng nữa, đành phải hít một hơi thật sâu, sau đó bị Tuyên đại tiểu thư hung hăng quật qua sau lưng.

Bịch! Mặc dù đã chuẩn bị đây đủ, nhưng khi thịt chạm đất, sống lưng vẫn truyền đến cơn đau, khiến cho Giang Nguyên không nhịn được mà nghiến răng.

Nhưng còn chưa hồi phục lại tinh thần, tay đã bị căng ra, giống như bị Tuyên Tử Nguyệt vặn ngược, đang định khóa trái.

Giang Nguyên nổi giận, nào cho Tuyên Tử Nguyệt cơ hội này, toàn thân căng ra, khuỷu tay trái chống xuống đất, tay phải ôm lấy tấm lưng của Tuyên Tử Nguyệt, nghiêng người bật dậy.

Đang tức giận, nào có chuyện thương hoa tiếc ngọc, chân phải co rụt lại, kẹp chặt thân dưới của Tuyên Tử Nguyệt.

Nhìn Giang Nguyên quỷ dị bay qua thân của mình, Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó cảm nhận được động tác dưới chân Giang Nguyên, sắc mặt liền biến đổi, hiển nhiên không dám áp chế Giang Nguyên lần nữa. Nếu không, đó chính là tình huống lưỡng bại câu thương. Bàn tay đang bóp chặt cổ tay Giang Nguyên lập tức buông lỏng, đồng thời lên gối, tay phải chống xuống mặt đất, muốn xoay người đứng lên.

Lúc này Giang Nguyên đã thông suốt, nào có chuyện lưu thủ. Thấy Tuyên Tử Nguyệt muốn xoay người đứng dậy, biết được nếu để cô lao qua thân mình, hắn muốn †ìm cơ hội hoàn thủ sẽ rất khó, dưới chân đè mạnh một cái. AI Tuyên Tử Nguyệt mới trở mình được một nửa, đột nhiên cảm giác được một trận kình phong đánh tới, trong lòng căng thẳng, thầm kêu không ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận