Tuyệt Phẩm Thần Y

Người lái chiếc GLC này không ai khác chính là Mã Tiểu Vân.

Trên mặt người phụ nữ này đầy vẻ lạnh lùng, mặc dù Mã Tiểu Vân rất xinh đẹp, thậm chí còn có nét quyến rũ mà không thiếu nữ nào có được, nhưng khí chất nham hiểm toát ra từ cơ thể cô lúc này lại khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào cũng không dám đến gần.

Ở hàng ghế sau của chiếc GLC này còn có một cô gái xinh đẹp hơn nữa đang nằm, đó chính là Bành Giai Kỳ.

Bành Giai Kỳ lúc này đã tỉnh lại, dưới sự tác động của thuật châm cứu kinh người của Lưu Phong, cô đã quên mất cảnh tượng một phát súng bắn nổ đầu, thậm chí cô cũng không biết mình đang ở đâu.

"Này, tôi đang ở đâu? Cô đưa tôi đi đâu vậy?"

Bành Giai Kỳ muốn ngồi dậy, nhưng cô chợt phát hiện tay chân mình bị trói bằng băng dính, cơ thể bị cố định ở ghế sau bằng dây an toàn.

"Con nhóc, thành thật cho tao, nếu không tao sẽ giết mày."

Mã Tiểu Vân lạnh giọng nói: "Mày là bạn của Lưu Phong và Dương Thi Văn. Lưu Phong lại phá hỏng việc lớn của tao, hôm nay tao không có cơ hội giết hắn, cho nên tao sẽ thu một ít tiền lãi từ mày, tốt nhất là mày đừng có chống cự. Một khi tao tức giận, tao đảm bảo sẽ ném mày ra ngoài cửa sổ xe lúc xe đang chạy với tốc độ cao đấy.”

Bành Giai Kỳ sợ đến khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, yếu ớt hỏi: "Cô là ai?"

"Người sẽ giết mày." Mã Tiểu Vân nói.

Bành Giai Kỳ mím môi, không biết rốt cục mình đã đắc tội gì với người phụ nữ xa lạ này, không những rất sợ hãi mà còn cảm thấy rất ấm ức.


Chiếc Mercedes-Benz GLC chạy trên đường hơn 20 phút, lái từ thành phố ra ngoại ô, cuối cùng đi vào một khoảng sân nhỏ có tường cao.

Sân này bề ngoài rất bình thường, trong sân chỉ có một tòa nhà nhỏ hai tầng, gạch xanh và ngói xám nhìn có vẻ hơi cũ.

Nhưng trên thực tế, cái sân bình thường này rất thông minh, xe vừa dừng lại, cửa sân sẽ tự động đóng và khóa lại với một tiếng cạch.

Ngay sau đó, sáu người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà hai tầng và đứng ngay ngắn bên phải chiếc GLC.

Mã Tiểu Vân mở cửa xe, nhảy xuống xe, sau đó chỉ vào ghế sau: "Kéo con khốn này ra."

Câu nói này của Mã Tiểu Vân, lại dùng tiếng Nhật.

"Hây!"

Một người đàn ông mặc đồ đen lập tức bước tới và thô bạo lôi Bành Giai Kỳ ra khỏi xe.

Trong lúc sợ hãi quá mức, tâm trí của Bành Giai Kỳ nhảy lên với tốc độ cao, cô không ngừng hét lên: "Thả tôi ra, các người là ai? Rốt cục muốn làm gì?"

"Đương nhiên là muốn giết cô rồi?"

Mã Tiểu Vân quay đầu lại, rõ ràng là một gương mặt rất xinh đẹp, lại khoác lên vẻ hung dữ, "Tao đã sắp nắm quyền kiểm soát Tập đoàn Đỉnh Thịnh rồi, mảnh đất ở Ả Rập dưới tên Đỉnh Thịnh sắp nhập vào tên Yamaguchi-gumi của chúng tao rồi, nhưng tất cả đều tan vỡ rồi.”

"Liên quan gì tới tôi? Tôi vô tội." Bành Giai Kỳ hỏi.

"Tao nói rồi, bởi vì mày là bạn của Lưu Phong, cho nên mày không phải là vô tội." Giọng nói của Mã Tiểu Vân càng lạnh hơn.

"Lưu Phong sẽ tới cứu tôi." Khi Bành Giai Kỳ nói những lời này, cô cho là không có khả năng, cho dù Lưu Phong rất lợi hại, rất biết đánh nhau, nhưng hắn dù sao cũng không biết cô ở đây.

Mã Tiểu Vân nói: "Haha! Đừng trông chờ vào Lưu Phong nữa. Sau khi nhìn hắn rời khỏi bãi đậu xe tao mới đi ra, nói không chừng hiện giờ hắn đang ở nơi quỷ quái nào rồi!”

Bành Giai Kỳ: "..."

Mã Tiểu Vân tiếp tục: "Sáu người của tao là những võ sĩ thực sự của Yamaguchi-gumi. Đừng nói Lưu Phong không thể đến cứu mày, cho dù hắn có đến, cũng chắc chắn sẽ phải chết."

Bành Giai Kỳ: "..."


Mã Tiểu Vân hướng về sáu người áo đen xua tay: “Người phụ nữ này là của các người, các người ẩn nấp ở Hoa Hạ nửa năm, đã lâu không chạm vào phụ nữ rồi, các người có thế tuỳ ý phát tiết lên người cô ta, cho đến khi cô ta chết.”

"Hây!"

Sáu người đàn ông mặc đồ đen cúi chào Mã Tiểu Vân rất ngay ngắn, có thể thấy Mã Tiểu Vân không chỉ là một người phụ nữ vô cùng độc ác và xấu xa mà còn là một nhân vật vô cùng quyền lực trong Yamaguchi-gumi Nhật Bản.

Lúc này Bành Giai Kỳ thật sự hoảng sợ, hơn nữa còn hoảng loạn đến cực điểm: "Không, không, không được chạm vào tôi, cầu xin các người."

Sáu người đàn ông mặc đồ đen đã vây quanh Bành Gia Kỳ, trên khuôn mặt của sáu người đàn ông này đều nở nụ cười tà ác khiến phụ nữ vô cùng buồn nôn.

Mã Tiểu Vân đứng sang một bên nhìn, người phụ nữ xấu xa này dường như không có chút đồng cảm nào, còn độc ác hơn cả rắn độc.

"Không, anh Phong nhất định sẽ tới cứu tôi. Đừng chạm vào tôi, nếu không anh Phong sẽ không tha cho các người." . Truyện mới cập nhật

Bành Giai Kỳ đang lớn tiếng la hét, nhưng một bàn tay to lớn đã chạm vào trước ngực cô.

Nước mắt Bành Giai Kỳ trào ra, cô thậm chí còn nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói vô cùng quen thuộc và thân thiết đối với cô vang lên.

“Bàn tay bẩn thỉu của mày không cần nữa phải không?”

"Anh Phong!"

Bành Giai Kỳ đột nhiên mở mắt ra, cô đang nằm trên mặt đất, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn uy nghiêm như từ trên trời giáng xuống.


Không sai, Lưu Phong đến rồi, giờ phút này hắn giống như một vị thần, từ trên trời bước xuống.

Rắc rắc!

Khi Lưu Phong tiếp đất, không ai thấy hắn ra tay thế nào, nửa cánh tay người đàn ông mặc đồ đen vừa đưa tay định chạm vào ngực Bành Giai Kỳ đã phát ra tiếng xương gãy.

Ah!

Người đàn ông mặc đồ đen hét lên và lùi lại, cẳng tay của anh ta hoàn toàn bị vặn vẹo và biến dạng, những mảnh xương sắc nhọn đã xuyên qua da.

Binh!

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc đồ đen khác bị một bàn chân cỡ 43 đập vào mặt rất mạnh.

Thân thể của người đàn ông mặc đồ đen rơi xuống đất, một mảng lớn khuôn mặt bị lõm xuống.

"Lưu Phong, làm sao mày có thể tìm được tao?"

Sau khi mất đi hai người của mình, Mã Tiểu Vân kinh ngạc hét lên: "Không thể nào. Rõ ràng là tao đã đợi mày rời đi rồi mới hành động. Chẳng lẽ..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui