Dương Thi Văn hưng phấn hét lên, nhưng liền bị Lưu Phong ra hiệu im lặng ngăn cô lại.
"Lão Dương, hiện tại độc đã được giải rồi, thân thể có chút suy yếu, nhưng không có gì nghiêm trọng, tôi có loại bỏ một ít máu của ông, về nhà ăn nhiều trứng hơn là sẽ bù lại được. Tuy nhiên, có một việc cần ông hợp tác một chút. Hãy nhớ rằng, bây giờ ông là một người chết. "Lưu Phong vừa bắt mạch cho Dương Đỉnh để kiểm tra tình trạng thể chất của ông ta, vừa nói.
Dương Đỉnh mỉm cười: "Được rồi, Tiểu Phong, cậu muốn làm gì thì đi làm đi."
Nói xong câu này, Lưu Phong đứng dậy đi về phía cửa, nhưng mới đi được nửa đường, hắn quay lại, hất cằm về phía hai vị bác sĩ: “Khử trùng lòng bàn chân của Lão Dương, sau đó băng bó lại.”
Ah!
Lúc này, hai bác sĩ mới phát hiện dưới chân Dương Đỉnh đã chảy xuống một vũng máu đen, hình như trong máu còn có một chút mùi tanh.
Bàn giao xong, Lưu Phong đổi sang vẻ mặt nặng nề, đi tới trước cửa, giơ tay đẩy cửa phòng bệnh ra.
Chú A Đông, chú A Bính và Mã Tiểu Vân cùng lúc quay lại nhìn Lưu Phong.
"Anh Lưu Phong, thế nào rồi?"
"Lưu Phong, ông chủ đã được anh chữa khỏi rồi phải không?"
Chú A Đông và chú A Bính vội vàng hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Lưu Phong, trong lòng họ trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Haiz!
Lưu Phong thở dài, lắc đầu nói: "Tôi đến muộn rồi, độc tố đã vào tim, nội tạng đều suy yếu..."
Khi nói những lời này, đôi mắt của Lưu Phong dường như có chút đỏ lên, nhưng không ai để ý rằng Lưu Phong đang quan sát sự thay đổi trong biểu cảm của tất cả những người có mặt.
Chú A Đông và chú A Bính đồng thời lùi lại hai bước, mắt họ đỏ hoe, nỗi đau buồn không hề giả tạo chút nào.
Một nửa số giám đốc điều hành có mặt đều cúi đầu.
Tuy nhiên, Mã Tiểu Vân lúc này lại mỉm cười, trên mặt những giám đốc điều hành bên cạnh cô ta cũng lộ ra một tia vui mừng.
"Lưu Phong, tôi đã bảo không cho cậu vào mà, hừ!"
Mã Tiểu Vân nhìn chằm chằm Lưu Phong, cười lạnh nói: "Không phải cậu nói người cậu muốn cứu, quỷ cũng không thể mang đi được sao? Chàng trai trẻ, sau này đừng khoác lác nhiều như vậy, hiểu không?"?"
"Giám đốc Mã, không cần quen biết gì với tên tiểu tử này nữa, chúng ta về công ty thôi, có rất nhiều việc cần cô chủ trì đấy!"
"Đúng vậy, Chủ tịch Dương đã qua đời, Tập đoàn Đỉnh Thịnh lớn như vậy không thể không có người chủ trì công việc!"
"Giám đốc Mã, ở đây có đại tiểu thư, còn có con rể tương lai, nhất định có thể lo liệu tốt hậu sự, cô không cần ở lại đây nữa đâu.”
Một số giám đốc điều hành cấp cao ngay lập tức bày ra tư thế phục tùng đối với Mã Tiểu Vân, rõ ràng đã chuẩn bị từ sớm rồi.
"Ay ya! Lão Dương, ông cứ như vậy mà đi, thật là khiến tôi đau lòng chết đi được, nhưng ông ở trên trời có linh thiêng thì cũng có thể thấy, tập đoàn Đỉnh Thịnh do một tay ông gây dựng, không thể một ngày không có người chủ trì được!”
Mã Tiểu Vân lúc này sắc mặt hoàn toàn lộ ra, ánh mắt quét qua trên mặt Lưu Phong, sau đó liếc nhìn những người khác, rất đắc ý nói: “Mọi người cũng thấy rồi, có rất nhiều giám đốc điều hành yêu cầu tôi chủ trì công ty. Lão Dương à, ông cứ yên tâm mà đi nhé, tôi sẽ thay ông quản lý tốt công ty.”
Nói xong những lời này, Mã Tiểu Vân vặn eo, xoay người đi về phía đầu bên kia hành lang.
Năm sáu vị giám đốc điều hành cấp cao lập tức đi theo Mã Tiểu Vân không chút do dự.
"Mã Tiểu Vân, hai vệ sĩ của cô vẫn còn ở đây như tượng này, cô không quan tâm đến bọn họ nữa à?"
Lưu Phong lúc này mới lên tiếng, ngẩng đầu vỗ vỗ vai hai tên vệ sĩ đang bị hắn điểm huyệt.
Mã Tiểu Vân không quay đầu lại nói: "Cậu cũng không dám giết bọn họ, tùy cậu đấy. Hơn nữa, hai tên vệ sĩ này là Lão Dương thuê cho tôi, ha ha! Cứ coi như trả cho ông ấy đi.”
Sau khi nghe được những lời của Mã Tiểu Vân, tất cả những người còn lại đều lộ ra vẻ tức giận trên mặt.
"Con khốn!"
"Mã Tiểu Vân, ông chủ đối vớicô tốt như vây, từ sau khi quen biết cô, từ cuộc sống đến công việc, đều chăm sóc cô vô cùng, cô lại đối xử với ông ấy như vậy, cô có còn là con người không?"
Chú A Đông và chú A Bính không thể chịu nổi nữa, lớn tiếng chửi bới.
Hehe!
Mã Tiểu Vân vẫn không quay đầu lại, chỉ cười khẩy.
Khi đến lối vào thang máy ở giữa hành lang, cô ta hơi quay đầu lại nhìn, ánh mắt hiện lên vẻ xa cách của kẻ chiến thắng. Nhưng... sau khi vừa liếc nhìn, khuôn mặt kiêu hãnh của Mã Tiểu Vân lập tức biến sắc.
Bởi vì lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên mặc áo bệnh nhân đứng ở cửa, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.
"Giám đốc Mã, cô sao vậy? Không khỏe à?"
Những giám đốc điều hành đi theo Mã Tiểu Vân hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, một vị giám đốc điều hành to béo nhìn thấy sắc mặt của Mã Tiểu Vân thay đổi đáng kể, còn hỏi cô ta có phải cảm thấy không khỏe không.
Các giám đốc điều hành khác cũng bắt đầu cạnh tranh để nịnh nọt cô ta.
"Giám đốc Mã, nếu thấy không khỏe thì hãy đến gặp bác sĩ để kiểm tra một chút đi, vừa hay đây là bệnh viện.”
"Giám đốc Mã, hay là cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, những giấy tờ mà cô cần, chúng tôi chuẩn bị xong sẽ mang đến nhà cho cô.”
Khụ khụ!
Lúc này, người đàn ông trung niên ở cửa phòng bệnh ho hai tiếng, sau đó bước chân nặng nề bước ra khỏi phòng bệnh.
"Chủ tịch!"
"Ông chủ, thì ra ông, ông, ha ha! Tôi nói rồi mà, Lưu Phong đến rồi, nhất định sẽ chữa khỏi cho ông."
"Chủ tịch, trời ơi! Chủ tịch còn sống."
Những giám đốc điều hành còn ở lại cảm thấy như thể họ vừa trải qua một cú nhảy bungee.
Không sai, người đi ra chính là Dương Đỉnh.
"Lão Dương, sao ông..."
Mã Tiểu Vân lúc này muốn phát điên rồi, cô ta trợn to mắt nhìn Lưu Phong nói: "Cậu là kẻ lừa đảo, lưu manh. Chẳng phải cậu nói cậu đến muộn rồi, nội tạng của Lão Dương đã suy yếu rồi sao?"
"Đúng vậy!"
Lưu Phong cười nói: "Tôi đến muộn rồi, lão Dương gần như chết rồi. Nhưng y thuật của tôi quá lợi hại rồi, ngay cả tôi cũng bái phục tôi, lại làm cho ông ấy sống lại rồi!”
"Sống lại rồi!" Ánh mắt của Mã Tiểu Vân bị phân tâm trong giây lát, sau đó trên khuôn mặt cô ta hiện lên một vẻ độc ác, "Cho dù cậu có làm cho ông ta sống lại, tôi sẽ giết ông ta lần thứ hai, chết đến mức ngay cả cậu cũng không thể chữa khỏi được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...