"Anh hai, hình như có người vẫn luôn theo dõi chúng ta."
Một cảnh sát ngồi trên ghế hành khách của xe cảnh sát đột nhiên nói với tài xế.
Hử?
Người lái xe nhìn vào kính chiếu hậu nói: "BMW M2, haha, Đại học Khoa học và Công nghệ có nhiều sinh viên giàu có quá. Đi theo thì đi theo thôi, cùng lắm là một lúc nữa..."
Nói chuyện một lúc, người tài xế cảnh sát được gọi là anh hai đột nhiên im lặng.
Dương Thi Văn quay lại nhìn lại, sau đó mỉm cười nói: "Lưu Phong, em gái Giai Kỳ của anh đang đuổi theo kìa."
"Đúng là thêm loạn." Lưu Phong lắc đầu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lưu Phong phát ra âm thanh thông báo giống như tin nhắn.
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm liên lạc tương tự như Zalo và thấy một tin nhắn: "Lão đại, chúng tôi đã đến Đông Hải, Hoa Hạ rồi. Hiện tại chúng tôi chỉ cách anh chưa đầy 30km, vì vậy chức năng định vị liên lạc của chúng tôi được kích hoạt rồi, bây giờ chúng tôi biết anh ở đâu rồi!
Lưu Phong mỉm cười, lập tức gõ tin nhắn trả lời: "Đến thật đúng lúc, chỉ mình cô sao?”
"Không chỉ có mình tôi, tôi còn mang theo tên bạo lực Quỷ Vương. Lão đại, anh không được bỏ rơi bé đâu đấy!" Trong tin nhắn gửi lại của đối phương có chút nũng nịu.
“Được rồi, xung quanh cô có vũ khí gì không?”
"Có chứ, chín sứ giả linh hồn của thế giới ngầm sẽ được phái đi, đến đâu họ cũng sẽ tìm được vũ khí phù hợp.”
"Rất tốt, định vị của tôi sẽ lập tức gửi qua, hôm nay tâm trạng lão đại không thoải mái, cho phép các người làm bừa một lần.”
"OK!"
Lưu Phong và đối phương có thể nói chuyện rất nhanh, cảnh sát ngồi bên phải hắn vươn cổ mấy lần muốn nhìn xem Lưu Phong đang làm gì, nhưng đều không thấy.
"Lưu Phong, cậu không được phép sử dụng điện thoại di động!" Cảnh sát có chút lo lắng, lại đưa tay giật lấy điện thoại di động của Lưu Phong.
Binh!
Tuy nhiên, Lưu Phong lại càng thô lỗ hơn, dùng cùi chỏ ngang hung hãn đánh thẳng vào mặt viên cảnh sát.
Ôi chết tiệt!
Viên cảnh sát hét lên, lấy tay che mặt, máu từ mũi phun ra, lập tức nhuộm đỏ ngực.
"Tôi đồng ý đi với đám cảnh sát giả các anh, đã là nể mặt các anh rồi, lại còn muốn cướp đồ của tôi, he he!" Đánh xong, Lưu Phong nói ra một câu khiến người khác kinh ngạc.
Cùng lúc đó, cơ thể hai cảnh sát ngồi ở hàng ghế đầu đồng thời rung chuyển, ngay cả xe cảnh sát cũng hơi rung chuyển.
"Lưu Phong, cậu nói ai là cảnh sát giả? Cậu có chứng cứ gì?" Cảnh sát ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, vẻ mặt hung ác hỏi.
Lưu Phong vẫn cười nói: “Ngay từ lúc anh tháo còng tay ở trường, tôi đã biết anh là cảnh sát giả. Bởi vì thông số kỹ thuật của còng tay của anh là 0537, vốn thường được quân đội nước ngoài sử dụng, còn cảnh sát Hoa Hạ thường dùng là 0500, chênh lệch là 0,37. Mặc dù khoảng cách này rất nhỏ nhưng tôi đã phát hiện ra chi tiết này nên các anh cũng không cần phải phủ nhận ”.
Khi Lưu Phong nói những lời này, Dương Thi Văn, người đang ngồi bên trái hắn, đột nhiên lo lắng siết chặt nắm đấm.
He he, ha ha!
Hai cảnh sát ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên bật cười.
"Lưu Phong à Lưu Phong, tiểu tử cậu quả nhiên không phải là người đơn giản. Chẳng trách Lục thiếu gia nói đối phó với các cậu không thể khách khí, có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa còng tay quân đội nước ngoài và còng tay của cảnh sát Hoa Hạ, chẳng qua là chỉ khác biệt nhỏ như thế cũng bị cậu phát hiện ra, cậu đúng là một nhân tài.”
"Nhưng nếu cậu phát hiện ra thì cũng làm sao? Cậu cảm thấy cậu rơi vào tay chúng tôi, cậu còn có thể làm gì sao?”
Hai tên cảnh sát giả ở hàng ghế đầu lúc này cũng hoàn toàn lột mặt nạ ra, giọng nói đầy uy hiếp.
Lưu Phong nói: “Vậy các anh định đối phó với tôi như thế nào?”
"He he! Cái này còn cần phải hỏi sao?"
Tài xế nói: “Không thấy chúng ta đã lái xe ra khỏi thành phố rồi sao? Phía trước không xa, có lối ra phía bắc, nơi hoang vắng nhất thành phố Đông Hải. Bình thường nửa ngày cũng không có đến 3 chiếc xe đi qua, có phải là một nơi giết người diệt khẩu rất tốt không?”
"Quả nhiên rất thích hợp giết người diệt khẩu." Lưu Phong lại đồng tình nói: "Nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn nơi này để ra tay."
"Lưu Phong, cậu quả thực là người thông minh."
“Trước khi chết cậu có lời trăn trối nào không?”
Hai cảnh sát ngồi ở hàng đầu cảm thấy mình có cơ hội chiến thắng nên không ngừng trêu chọc Lưu Phong.
"Trăn trối gì chứ, cứ giết chết là được."
Tên cảnh sát bị Lưu Phong thúc cùi chỏ đột nhiên bịt mũi, gầm lên: "Dám đánh tao, loại người này có chết một vạn lần cũng không đủ, bây giờ tao giết chết nó."
Vừa nói, tên này vừa rút ra một khẩu súng từ thắt lưng.
Rắc rắc!
Nhưng anh ta còn chưa kịp giơ súng lên, đã vang lên tiếng xương gãy giòn vang, cũng không nhìn rõ Lưu Phong ra tay như thế nào, cổ tay của tên này quả thực buông thõng xuống, xương cổ tay cũng bị gãy, thậm chí còn có xương đâm xuyên qua cổ tay, trông cực kỳ đáng sợ.
Về phần khẩu súng do viên cảnh sát giả mạo rút ra, nó đã nằm trong tay Lưu Phong.
"Đồ trong tay các người có tốt không?"
Lưu Phong nghịch khẩu súng lục, mỉm cười nói: “Khẩu súng ngắn Burley Tower 92F do Ý sản xuất năm 1985 được coi là loại súng lục phổ biến nhất trong quân đội nước ngoài, nhưng lại hiếm thấy ở Hoa Hạ, điều này có chút thú vị.”
Ah……
Lưu Phong nói xong, tên cảnh sát giả bị gãy tay mới nhớ ra và hét lên như một con lợn đang bị giết thịt.
Thực ra, anh chàng này muốn chịu đựng nhưng xương cổ tay đã bị gãy, đau đến mức dù có nói gì cũng không thể kìm lại được.
Binh!
Lưu Phong dùng súng đánh vào trán anh chàng này, khiến tiếng hét của anh ta đột ngột dừng lại.
"Thật phiền phức, la hết bên tai tôi, màng nhĩ sắp bị anh làm rách rồi." Lưu Phong đầu tiên đánh gãy cổ tay đối phương, sau đó đánh đối phương bất tỉnh, nhưng lại giống như vừa làm một việc rất bình thường giọng điệu nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không thể chấp nhận được.
"Đồ khốn! Tiểu tử mày lại dám ra tay trước."
"Lưu Phong, mày chết chắc rồi."
Két két!
Hai cảnh sát giả ngồi hàng ghế đầu tức giận, tài xế đạp phanh khiến lốp xe va vào mặt đất kêu ken két.
Khi xe dừng lại, hai tên cảnh sát giả nhanh chóng mở cửa, lấy súng lục ra chĩa vào Lưu Phong và Dương Thi Văn ngồi ở ghế sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...