Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL


Cơ thể của Ngô Tình đột nhiên run lên, cô ta sao có thể chịu nổi được chứ, Lưu Nhị Hỉ đang liếm láp như thế bỗng nhiên quay người lại, úp mặt vào chỗ thần bí đó.

Hơi nóng từ miệng Lưu Nhị Hỉ cũng phả vào vị trí giữa hai cặp giò của Ngô Tình.

Ngô Tình xấu hổ đỏ ửng mặt, khẽ đẩy Lưu Nhị Hỉ ngã xuống bãi cỏ, cô ta dạng hai chân rồi ngồi lên người hắn.

“Chị Tình, chị đẹp thật đấy…”, Lưu Nhị Hỉ nằm trên bãi cỏ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Tình, hắn ngại đỏ ửng mặt, thốt lên một câu khen.

Ngô Tình đỏ mặt, ánh mắt cũng dịu dàng tình cảm hơn, bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm cái ấy đang cương cứng nóng bỏng, cô ta cọ xát vài lần ở “lối vào” của mình, căn chuẩn vị trí rồi chuẩn bị ngồi xuống!
Đột nhiên Ngô Tình nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa, cô ta hoảng sợ, lập tức dừng lại.

“Nhị Hỉ, cậu nghe xem có phải có người đến không!”
Lưu Nhị Hỉ đang nhắm mắt mơ màng đợi vào cõi bồng lai của Ngô Tình liền ngẩn người ra, vểnh tai chăm chú nghe xem, hắn phát hiện ra hình như có người đang ở gần, hơn nữa nghe tiếng bước chân rất khỏe và chắc nịch, chắc chắn đây là một người đàn ông.

“Chị Ngô, chị giải quyết xong chưa, chúng ta mà còn chưa đi thì đến chỗ nào cũng không kịp bữa trưa đâu!”
Ồ, thì ra là tài xế Tiểu Vương của mình, Ngô Tình sợ hãi vỗ vỗ ngực, hai bầu vú mềm mại, trắng nõn nà rung lắc mạnh mẽ.

“Ờ, tôi xong ngay đây, Tiểu Vương, cậu ở bên ngoài đợi tôi một lát!”
Ngô Tình xấu hổ đỏ mặt liền quở trách một câu, nhìn Lưu Nhị Hỉ với vẻ cười xấu xa đang ở dưới người mình, cô ta sao dám để Tiểu Vương lại gần chứ, nếu để cậu ta nhìn thấy thì chắc chắn cô không còn mặt mũi nào nữa.

“Ờ, tôi biết rồi, chị Ngô, tôi ở bên ngoài đợi chị”.


Tiểu Vương cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu ta cũng chỉ là một người tài xế, nếu thực sự vô tình nhìn thấy cơ thể của Ngô Tình, công việc này cậu ta cũng đừng hòng tiếp tục làm nữa, mặc dù thật lòng mà nói thì cậu ta cũng muốn ngắm nhìn cơ thể của Ngô Tình.

Ngô Tình thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tiểu Vương đã đi xa, cô ta vội đứng dậy khỏi người Lưu Nhị Hỉ.

“Ấy, chị Tình, chị làm gì thế, chuyện của hai chúng ta còn chưa làm xong mà!”
Lưu Nhị Hỉ trách thầm trong lòng, không dễ gì mới gặp được một người phụ nữ xinh đẹp như thế này, sao hắn có thể tha cho cô ta được chứ, đặc biệt là cái ấy của hắn vẫn đang cương cứng!
Ngô Tình nguýt Lưu Nhị Hỉ một cái, cô ta quở trách: “Thằng ranh này, nghĩ cái gì đấy, không thấy tài xế gọi tôi à?”
“Nếu lát nữa để người ta nhìn thấy hai chúng ta làm chuyện này, cậu không sợ người khác đàm tiếu về mình nhưng tôi thì sợ, hơn nữa, sau này còn nhiều cơ hội, khi nào rảnh tôi sẽ đến tìm cậu chơi…”
“Ờ, vậy được thôi…”
Lưu Nhị Hỉ thầm oán trách trong lòng, hắn bất lực lắc đầu, mỡ dâng đến tận miệng mèo thế này rồi mà còn để mất cơ hội.

Ngô Tình lườm Lưu Nhị Hỉ một cái, cô ta khẽ cúi người để mặc quần áo.

“Nhị Hỉ, tôi đi đây, sau này nếu gặp nhau, chị sẽ cho cậu chơi thỏa thích…”
Ngô Tình trêu ghẹo liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ, cô ta lắc lư cơ thể đẫy đà của mình đi ra khỏi rừng rậm, bờ mông căng tròn ấy khiến Lưu Nhị Hỉ nóng mắt.

Lần sau gặp nhau, tôi nhất định sẽ phải vỗ mạnh vài phát vào chỗ đấy mới được!
Mẹ kiếp!
Lưu Nhị Hỉ chửi thầm một câu, đột nhiên hắn sực nhớ ra mình chẳng biết gì ngoài cái tên Ngô Tình của người phụ nữ xinh đẹp này.

Lưu Nhị Hỉ bất lực lắc đầu, hắn đành kéo quần lên, sửa sang lại quần áo vừa nãy có hơi xộc xệch, đeo gùi sau lưng rồi tiếp tục đi hái nấm rừng.


Phù!
Cuối cùng cũng hái xong, Lưu Nhị Hỉ thở dài một hơi rồi mỉm cười khi nhìn thấy cái giỏ đầy ụ nấm rừng, xem ra ít nhất cũng phải mấy chục cân.

“Được rồi, chắc cũng đủ để bán rồi, mình đi xem xem mẹ con nhà Xuân Hoa hái được bao nhiêu”, Lưu Nhị Hỉ lẩm bẩm một mình rồi đeo giỏ nhanh chân chạy lên núi.


Rảo bước nhanh trên con đường núi, Lưu Nhị Hỉ nhanh chóng đến khe núi, nhìn kỹ liền thấy bóng dáng của Ngô Xuân Hoa.

Chỉ nhìn thấy Ngô Xuân Hoa đang cúi người, bờ mông đẫy đà chổng lên, đường cong cơ thể quyến rũ ấy khiến Lưu Nhị Hỉ thấy kích thích.

Lưu Nhị Hỉ rón ra rón rén lại gần Ngô Xuân Hoa, hắn giơ tay bóp mông bà ta, cảm giác đẫy đà đàn hồn lập tức bao phủ lòng bàn tay của hắn.

“A!”
Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, giật nảy mình, lúc ngẩng đầu nhìn mới phát hiện thì ra là tên nhóc xấu xa Lưu Nhị Hỉ, bà ta tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi mắng: “Cháu muốn chết à, Nhị Hỉ, đúng thật là, làm thím sợ hết cả hồn”.

“Hi hi…thím Xuân Hoa, cháu thấy thím chăm chú nhặt nấm rừng nên trêu một chút”, Lưu Nhị Hỉ cười, cảm nhận cảm giác mềm mại đẫy đà trong lòng bàn tay, không kiềm chế nổi bèn nói.


Hừ!
Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, lườm hắn rồi hừ lạnh lùng một tiếng.

“Đúng rồi, thím Xuân Hoa, thím hái đủ nấm rừng chưa, nếu xong rồi thì chúng ta đem lên thị trấn bán lấy tiền đi!”, Lưu Nhị Hỉ nghiêm túc, khẽ hỏi một câu.

Ngô Xuân Hoa vui mừng, vội chỉ vào cái giỏ bên cạnh rồi nói: “Ha ha, cháu nhìn đi Nhị Hỉ, thím đã hái được nhiều thế này rồi đấy!”
Nhìn theo hướng chỉ tay của Ngô Xuân Hoa, cái giỏ nặng trình trịch toàn nấm rừng, trông có vẻ khá nhiều.

“Nhị Hỉ, cháu nói xem thím có thể bán được bao nhiêu tiền!”
“Ờ… cháu cũng không biết nữa, nhưng thể nào cũng phải được vài trăm tệ!”
“Thật sao! Nhị Hỉ, nếu mà bán được nhiều tiền như thế thì thím thực sự cảm ơn cháu, Nhị Hỉ!”, Ngô Xuân Hoa mừng rỡ, nghe thấy có thể bán được vài trăm tệ, đó là sinh hoạt phí nửa tháng của nhà bà ta!
“Hihi…thím cảm ơn cái gì chứ, giữa chúng ta cần gì phải khách sáo chứ…”
Lưu Nhị Hỉ cười hi hi, nhìn cơ thể đẫy đà của Ngô Xuân Hoa rồi trêu ghẹo một câu.

Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, nhìn ánh mắt rực lửa của Lưu Nhị Hỉ, cơ thể bất giác run lên, thấy nơi khe núi hẻo lánh này trống trơn không một bóng người, trong lòng bà ta bỗng trào dâng một cảm giác lạ thường.

“Nhị Hỉ, cháu đến đỡ thím dậy, thím ngồi xổm hơi lâu, chân bị tê rồi…”, Ngô Xuân Hoa đỏ mặt nhìn Lưu Nhị Hỉ rồi nhõng nhẹo nói.

“Vâng, nếu thím không ngại thì để cháu đỡ thím dậy…”
Lưu Nhị Hỉ nghiêm mặt, hắn cũng không nghĩ nhiều, vội chạy đến đỡ Ngô Xuân Hoa dậy.

“Ôi trời! Chân tê quá…”
Đột nhiên Ngô Xuân Hoa hét lên một câu, cả người bổ nhào vào lòng Lưu Nhị Hỉ, hai bầu vú mềm mại áp sát vào lồng ngực vững chắc của hắn ta.

“Thím Xuân Hoa, thím…thím không sao chứ….



Cảm nhận được hai bầu vú trắng nõn mềm mại của Ngô Xuân Hoa, Lưu Nhị Hỉ phấn kích, liền quan tâm hỏi han.

“Không, không sao…chỉ là chân thím đau quá, hình như lúc nãy bị trẹo rồi….

”, Ngô Xuân Mai xấu hổ đỏ mặt, trên trán bà ta lấm tấm giọt mồ hôi lạnh, không chịu được bèn nói.

“Để cháu xoa bóp cho thím….


Lưu Nhị Hỉ nhìn Ngô Xuân Hoa với vẻ mặt quan tâm, hắn cũng không nghĩ nhiều, vội bế bà ta ngồi lên một hòn đá lớn ở bên cạnh.

Lưu Nhị Hỉ liền ngồi xổm xuống, đặt chân của Ngô Xuân Hoa lên đùi mình.

Hắn nhẹ nhàng tháo đôi giày xăng-đan của Ngô Xuân Hoa ra, móng chân được sơn màu đỏ rực trên đôi bàn chân nhỏ gợi cảm trông vô cùng quyến rũ.

Bàn tay thô ráp của Lưu Nhị Hỉ nắm lấy đôi chân nhỏ đó, từ từ xoa bóp.

“Ư a…”
Ngô Xuân Hoa xấu hỏ đỏ mặt, thốt lên câu rên rỉ, đôi chân mẫn cảm của bà ta bị Lưu Nhị Hỉ trêu đùa như thế, cơ thể bất giác run lên.

“Thím Xuân Hoa, có phải cháu làm thím đau không…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui