Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL


Vội vàng chạy vào bên trong bụi cây, Ngô Tình nhìn xung quanh không thấy ai thì nhanh chóng cởi cúc váy bên hông, nhẹ nhàng vén lên eo, trên bờ mông căng đầy trắng nõn của cô ta, lộ ra một chiếc quần lót khoét rỗng gợi cảm màu đen.

Cởi chiếc quần lót xuống, Ngô Tình nhanh chóng ngồi xổm xuống, một tiếng tí tách truyền đến.

Haiz, nếu không phải người chống lưng cho cô ta đã bị lật đổ thì người như Ngô Tình, sao lại có thể đến một nơi nghèo khó như vậy để làm thư ký.

Vài ngày trước, cái lão trưởng thôn Vương Gia Lạc gì đó ở thôn Diễm Dương Câu, lúc mời mình đi ăn tối, lão ta không ngừng nhìn vào ngực và đùi của mình, ánh mắt đó của lão ta giống như hận không thể nuốt chửng lấy mình!
Khóe miệng cô ta cong lên có chút tự hào, Ngô Tình rất tự tin về ngoại hình và dáng người của mình, nếu không, một người phụ nữ như cô ta, dựa vào gì có thể sống sót trong chốn quan trường đầy mưu mô như vậy?

Lúc này, Lưu Nhị Hỉ làm sao có thể biết phía trước, có một phụ nữ xinh đẹp như vậy đang đi tiểu, hắn đang rất chăm chú hái nấm dại.

“Phù…Đây ít nhất cũng được vài chục cân rồi!”
Nhìn đống nấm dại nặng trĩu trong giỏ trên lưng, Lưu Nhị Hỉ rất vui, ít nhất cũng phải được mấy trăm tệ, đợi kiếm được tiền rồi, hắn sẽ mua cho chị dâu một chiếc áo khoác lông chồn!
Ngồi xổm trên mặt đất, Lưu Nhị Hỉ đang chăm chỉ thu gom nấm dại, chậm rãi đi về phía trước, vẻ mặt ngây ra, đột nhiên có một mùi tanh tưởi xộc vào mũi.

Sau khi ngoáy mũi, Lưu Nhị Hỉ lần theo mùi đó chậm rãi đi tới.


Trong lòng dao động, Lưu Nhị Hỉ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài, đang quay lưng về phía mình, bờ mông căng đầy trắng nõn đó đang cong lên, một chất lỏng màu vàng nhạt phun ra từ khu rừng đen huyền bí.

Có vẻ như sợ sẽ bị bắn tung tóe lên đôi tất chân màu đen của mình, nên người phụ nữ đẹp đó ngồi xổm nửa người.

Cặp mông căng đầy gợi cảm của cô ta hiện lên một cách hoàn hảo trong mắt Lưu Nhị Hỉ.

Cổ họng Nhị Hỉ trở nên khô khốc, một luồng nhiệt từ bên dưới hừng hực bốc lên dồn về “chỗ đó”.

Ừng ực… Lưu Nhị Hỉ nuốt từng ngụm nước bọt xuống thật sâu, không kìm được hắn tiến thêm một bước về trước, giẫm lên phải một khúc gỗ chết mà phát ra tiếng động.

“Ai? Ai đang ở đó vậy?”
Trong lòng vô cùng căng thẳng, Ngô Tình sợ tới mức cả người giật thót lên, vội vàng xoay người nhìn về phía sau.

Nhìn thấy Lưu Nhị vẻ mặt uể oải, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đỏ bừng, nhanh chóng kéo chiếc quần lót lên, xấu hổ mắng: “Cậu…Cậu là ai? Sao lại nhìn lén tôi?”
“Hả…Chị gái xinh đẹp, chị hiểu lầm rồi, tôi không có nhìn lén chị, tôi chỉ tới hái nấm dại, ai biết được chị đang đi tiểu ở đây…”, hắn khẽ lẩm bẩm.

“Câm miệng, đồ lưu manh!”, Ngô Tình sắc mặt đỏ bừng hung hăng trừng hắn.

Lưu Nhị Hỉ nhìn chiếc quần lót gợi tình rỗng tuếch bên dưới của Ngô Tình, lớp lưới mỏng màu đen dường như không thể cản được “ánh xuân” bên trong, nhìn kỹ hơn thì có thể nhìn thấu vào trong.

Chết tiệt! Đây chắc cũng là một cô gái ăn chơi, ăn mặc lẳng lơ như vậy, có vẻ như cô ta đến từ thành phố, nhưng làm sao cô gái này lại có thể đến quê nghèo của họ.

Cô ta vội vàng gài lại chiếc váy vào, Ngô Tình mặt đỏ bừng, không khỏi nhìn về phía Lưu Nhị Hỉ đang ở trước mặt, thằng nhóc này cũng khá đẹp trai, lại nhỏ tuổi, vừa nhìn là đã biết thằng nhóc nhà quê.

Có điều, tại sao đũng quần của cậu ta lại phồng lên cao như vậy? Đừng nói là “thằng em” của cậu ta chứ! Như vậy thì cũng quá to rồi!
“Thằng nhóc, tôi hỏi cậu, đây có phải là thôn Diễm Dương Câu không? Cậu tên là gì? Sao lại ở đây?”
Khuôn mặt Ngô Tình đỏ bừng, sắc mặt cô ta lập tức bình tĩnh trở lại, trong lúc nói chuyện cô ta phát ra loại một loại khí chất rất tự nhiên.


“Ờ… Tôi là Lưu Nhị Hỉ, phía trước chính là thôn Diễm Dương Câu rồi, còn việc tại sao tôi lại ở đây, tôi cũng đã nói với chị rồi, tôi đang hái nấm dại”.

Khuôn mặt Lưu Nhị Hỉ sửng sờ, hắn nhìn thấy hơi thở uy nghiêm trên mặt của Ngô Tình mà không tự chủ đáp lại, nhìn vẻ kiêu ngạo trên mặt Ngô Tình, không biết tại sao, trong lòng Lưu Nhị Hỉ chợt dâng lên dục vọng muốn chinh phục cô ta.

“Ờ… cái này”
Ngô Tình gật gật đầu, nhìn cái sọt mà Lưu Nhị Hỉ đang mang sau lưng, bên trong quả nhiên có mấy cây nấm dại, có lẽ lúc mình tiểu, thật sự vô tình để thằng nhóc này nhìn thấy.

Chỉ vì tình hình cấp bách, Ngô Tình chỉnh sửa quần áo đang nhăn nhúm của mình lại, hai bầu ngực mềm mại cao vút trên ngực của cô ta, xuyên qua cổ áo lộ ra một mảng lớn trắng nõn mềm mại, cái khe ngực thần bí đó, chỉ nhìn thôi đã khiến mắt người ta nóng rực.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Tình ửng đỏ, cô ta cũng nhìn ra ánh mắt nóng rực của Lưu Nhị Hỉ, không khỏi mắng yêu: “Thằng nhóc thối, nhìn cái gì mà nhìn, “chỗ đó” đã trưởng thành chưa mà đã học trò lưu manh rồi!”
Chết tiệt! Chưa gì mà người phụ nữ này đã xem thường người khác rồi.

Lưu Nhị Hỉ nghe thấy Ngô Tình nói rằng “chỗ đó” của mình không dùng được, đột nhiên có chút tức giận, trước đây “chỗ đó” của mình không dùng được thì không tính, còn bây giờ mình đã “khỏe mạnh” rồi, vẫn còn bị người phụ nữ này xem thường, thật không thể nhịn nổi!
Lưu Nhị Hỉ ưỡn hông của mình ra, “chỗ đó” của hắn vốn đã rất to, toàn bộ đũng quần được đẩy lên cao ngất.

“Chị tự mình xem đi, “chỗ đó” của tôi có gọi là nhỏ không vậy!
Trong lòng cô ta run lên, Ngô Tình nhìn Lưu Nhị Hỉ phình to cao ngất, cơ thể không khỏi có chút rạo rực.

Lúc trước khi còn ở trong chốn quan trường phức tạp, những người giàu có quyền lực mà mình phục vụ đều là những lão già, mỗi lần có chút cảm giác vừa đến thì những lão già đó đều “xả súng đầu hàng”, khiến Ngô Tình lần nào cũng chán nản.


Hôm nay, nhìn một người đàn ông trẻ tuổi cường trán như Lưu Nhị Hỉ, Ngô Tình đã lâu không làm “chuyện đó” rồi, cả người có chút không chịu nổi, một tia xấu hổ dâng lên giữa đôi chân trắng nõn nà của cô ta.

Khuôn mặt cô ta ửng hồng, Ngô Tình bước nhanh đến trước mặt Lưu Nhị Hỉ, bàn tay non nớt của cô ta nhanh chóng nắm lấy cái đang nóng hừng hực to lớn đó.

“Ơ…Nhị Hỉ, “thằng em” của cậu thật không nhỏ nha…”
Ngô Tình hứ lên một cái đầy quyến rũ, cô ta không kìm được liền “xuất chiêu”, cảm giác được “chỗ đó” càng lúc càng to trong lòng bàn tay, trong lòng cô ta không khỏi run lên.

“Phụt…”
Lưu Nhị Hỉ thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại quấn lấy chính mình, nhìn về phía Ngô Tình đang đỏ mặt trước mặt, nói nhỏ: “”Chỗ đó” của tôi to chứ? À đúng rồi, mà tôi vẫn chưa biết tên chị là gì? ”
“Gọi tôi là chị Tình được rồi…”
Khuôn mặt cô ta ửng hồng, Ngô Tình giống như vừa tìm được báu vật, đôi tay dịu dàng xoa nắn sức nóng hừng hực của Lưu Nhị Hỉ, đôi môi đỏ mọng khẽ mắng yêu: “Nhị Hỉ, “chỗ đó” của cậu chỉ to thôi thì chưa đủ, còn phải biết “cách chơi” mới được!”
“Chị Tình, nếu chị không tin, chị có thể tự mình thử xem…”, Lưu Nhị Hỉ cười tinh ranh, nói.

Ngô Tình nhìn hắn một cái nhìn quyến rũ, rồi cười nói: “Được, vậy để chị thử xem sao…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui