Cơ thể đẫy đà của Tiêu Sở Sở không chịu nổi liền chuyển động, cô chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
“Cô tỉnh rồi à….
”
Cảm nhận được sự cử động của người đẹp ở trong lòng mình, Lưu Nhị Hỉ quan tâm hỏi han.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi…”
Tiêu Sở Sở đỏ ửng mặt, cô thấy hơi ngượng ngùng khi nhìn ánh mắt rực lửa của Lưu Nhị Hỉ.
Cô cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới phát hiện ra phần ngực trắng nõn nà đã lộ hết ra, quần áo bị xé toạc không thể nào che đi được bầu ngực đồ sộ đó.
“Anh đang nhìn cái gì đấy, mau nhắm mắt lại!”, Tiêu Sở Sở xấu hổ đỏ mặt, quở trách hắn.
Lưu Nhị Hỉ ngượng ngùng ho một tiếng, hắn vội vàng thanh minh cho bản thân: “Khụ khụ…người đẹp, cô nghe tôi nói, cái này không thể trách tôi được, vừa nãy quần áo của cô bị tên đàn ông đó xé rách rồi…”
Nói xong, Lưu Nhị Hỉ không chịu nổi lại liếc nhìn, cái cô này ăn gì mà lớn vậy, sao chỗ đấy to thế chứ, hệt như cái bánh bao lớn vừa ra lò, thật sự muốn bóp mạnh một cái!
“Vậy anh có thể bỏ tôi ra được chưa….
”, Tiêu Sở Sở đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Lưu Nhị Hỉ rồi nói.
“Ờ…ờ… được chứ…”
Lưu Nhị Hỉ vẫn đỏ mặt, không nỡ buông Tiêu Sở Sở ra, cái cảm giác đàn hồi ở tay đó thực sự khiến hắn bứt rứt, khó chịu.
“Anh tên gì vậy!”, Tiêu Sở Sở đỏ mặt, khẽ hỏi.
“Tôi tên là Nhị Hỉ, người đẹp tên gì vậy!”
“Tôi…tôi tên là Tiêu Sở Sở….
anh gọi tôi là Sở Sở là được rồi……”
Nhìn gương mặt nam tính rạng ngời của Lưu Nhị Hỉ, trái tim của Tiêu Sở Sở đập thình thịch không ngừng, đây có được coi là anh hùng cứu mỹ nhân trong phim không, mình có phải lấy thân báo đáp không….
“Anh Nhị Hỉ, em về rồi!”
Lúc này, Triệu Nhã Lệ vừa mua vải xô về, nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy bộ dạng cười nói vui vẻ của Lưu Nhị Hỉ và Tiêu Sở Sở, nỗi xót xa trào dâng trong lòng cô bé.
“Ờ, Nhã Lệ, cuối cùng em cũng về rồi, mau băng bó cho anh đi…”, Lưu Nhị Hị không phát hiện ra sự biến đổi trên khuôn mặt của Triệu Nhã Lệ, liền giơ cánh tay bị thương của mình ra.
Triệu Nhã Lệ bực bội bước đến bên cạnh Lưu Nhị Hỉ, cô bé dùng dung dịch sát trùng để rửa máu, sau đó bôi Vân Nam bạch dược lên vết thương, cẩn thận tỉ mỉ dùng vải xô quấn vài vòng.
“A, Nhị Hỉ, anh, anh bị thương sao….
”
Tiêu Sở Sở ở bên cạnh nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Lưu Nhị Hỉ, lo lắng hỏi.
“Hừ! Không phải đều tại chị nên anh Nhị Hỉ mới bị thương sao!”, Triệu Nhã Lệ bực bội nguýt Tiêu Sở Sở một cái, lộ rõ vẻ thù địch.
Tiêu Sở Sở ấm ức bĩu môi, thương xót nói với Lưu Nhị Hỉ: “Xin lỗi, Nhị Hỉ, vì tôi mà anh bị thương nặng như thế!”
“Không sao đâu Sở Sở, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, cô yên tâm đi… con bé Nhã Lệ này, nói hơi nặng lời, cô đừng để ý…”, Lưu Nhị Hỉ trừng mắt với Triệu Nhã Lệ rồi nói với Tiêu Sở Sở.
“Không sao…Nhã Lệ nói rất đúng, anh vì tôi nên mới bị thương, hay là hai người đến nhà tôi đi, tôi bảo mẹ đưa cho anh ít tiền để bồi thường….
”, Tiêu Sở Sở chân thành nói.
“Không cần đâu Sở Sở, đây là điều tôi nên làm, được rồi, cô cũng mau về nhà đi, tôi không tiễn cô nữa…”
Lưu Nhị Hỉ cười nhạt, vội từ chối đề nghị của cô, hắn cầm cái giỏ đựng đầy nấm rừng và chim trĩ, nói với Triệu Nhã Lệ: “Chúng ta đi thôi, Nhã Lệ, hôm nay chúng ta phải bán chỗ này để kiếm tiền đóng học phí cho em!”
“Vâng…”
Triệu Nhã Lệ nhìn Tiêu Sở Sở với ánh mắt đầy sự thù địch, dường như cô bé cố tình nắm tay Lưu Nhị Hị, nhanh chóng đuổi theo hắn.
“Đợi đã!”
Nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ sắp đi, Tiêu Sở Sở vội lớn tiếng gọi bọn họ lại.
“Đợi đã, có phải hai người muốn lên thị trấn bán hàng không….
”
“Đúng vậy, sao thế….
”
“Vậy anh đi theo tôi, quán rượu Hải Vượng trên thị trấn là của nhà tôi, gần đây chúng tôi cũng muốn mua thổ sản trên núi, tôi đảm bảo nhất định sẽ khiến anh hài lòng về giá cả!”
Lưu Nhị Hỉ mừng rỡ, hắn cũng từng nghe nói đến quán rượu Hải Vượng, là một quán rượu rất to, hắn và Triệu Nhã Lệ nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Lưu Nhị Hỉ nhìn Tiêu Sở Sở rồi khẽ nói: “Thật sự cảm ơn cô, Sở Sở!”
“Nói cái này làm gì chứ, Nhị Hỉ, vừa nãy anh đã cứu tôi, nếu không tôi đã bị tên khốn nạn ấy làm nhục rồi…”, nói đến đây Tiêu Sở Sở vẫn còn thấy khiếp sợ.
“Chuyện nhỏ, vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi….
”
Lưu Nhị Hỉ mỉm cười, nhanh chóng đeo giỏ, trông hắn rất vui vẻ, còn ánh mắt của Triệu Nhã Lệ ở bên cạnh lại có chút bực bội!
“Ôi…Nhị Hỉ, đầu tôi vẫn còn hơi choáng, anh có thể dìu tôi được không…”, Tiêu Sở Sở đỏ mặt, cũng không biết choáng thật hay là giả vờ, trông cô rất yếu ớt.
“Ờ….
được thôi…”
Lưu Nhị Hỉ đưa chim trĩ cho Triệu Nhã Lệ đang hờn tủi xách, còn hắn thì nhanh chóng tiến lên dìu Tiêu Sở Sở, áo trước ngực rách hết, bầu ngực đẫy đà áp sát vào cánh tay của Lưu Nhị Hỉ.
Lưu Nhị Hỉ thấy phấn khích, cứ dìu Tiêu Sở Sở như thế đi đến quán rượu Hải Vượng.
……
Thấy quán rượu Hải Vượng được trang hoàng cầu kỳ ở phía trước, Lưu Nhị Hỉ dìu Tiêu Sở Sở sải bước nhanh vào trong!
“Sở Sở!”
Vào trong quán rượu, một người phụ nữ mặc xường xám bó sát vội chạy đến, đôi chân thon dài mặc một chiếc quần ren màu đen, khiến người ta chỉ muốn được sờ vào.
Nhìn thấy Tiêu Sở Sở được Lưu Nhị Hỉ dìu đi, người phụ nữ xinh đẹp liền hỏi: “Con làm sao thế Sở Sở?”
“Mẹ…hu hu…”
Nhìn thấy mẹ mình, Tiêu Sở Sở tủi nhục òa khóc.
Cô lao vào lòng mẹ, khóc nức nở: “Mẹ, tên Lý Tiểu Quân chuốc thuốc mê con, nếu không phải được Nhị Hỉ cứu thì con gái mẹ đã bị hắn ta…huhu…”
“Tên Lý Tiểu Quân này thật đáng chết, lần này mẹ nhất định phải dạy dỗ hắn một trận!”
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Lưu Nhị Hỉ và Triệu Nhã Lệ ở bên cạnh, bà ta vội cúi người chào, hai bầu vú trắng nõn nà ép ra một hàng rãnh sâu.
Lưu Nhị Hỉ nhìn đến hoa mắt, hai mẹ con nhà này ăn gì mà to thế chứ!
“Nhị Hỉ, cảm ơn cậu đã giúp Sở Sở nhà tôi, sau này cần gì giúp đỡ thì cứ việc nói!”
Lưu Nhị Hỉ vội đỡ người phụ nữ xinh đẹp dậy, hắn thu lại ánh mắt, khẽ nói: “Dì à, đây là việc cháu nên làm, đúng rồi, cháu nghe Tiêu Tiêu nói ở đây thu mua thổ sản trên núi đúng không ạ?”
Dì?
Nghe thấy cách xưng hô hài hước của Lưu Nhị Hỉ, Trương Mỹ Lâm phì cười: “Hô hô, gọi tôi là chị Lâm đi, đừng gọi là dì, nghe già lắm……”
“Chị Lâm…”, Lưu Nhị Hỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trương Mỹ Lâm rồi nhẩm lại một lượt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...