Lưu Nhị Hỉ chỉ nhìn thấy, cơ thể trắng nõn của Trương Ngọc Hương để lộ ra một mảng lớn, khuôn mặt cô đỏ bừng ngượng ngùng, tóc mây trên trán thì ướt đẫm mồ hôi, như thể vừa rồi, cô đã mất rất nhiều sức lực.
Quả dưa chuột trên tủ đầu giường, có vẻ như bị dính nước, lúc nhìn kỹ hơn thì thấy, trên nó vẫn còn dính một sợi lông xoăn đen.
Lẽ nào, vừa rồi chị dâu ở trong phòng…
Hơi thở Lưu Nhị Hỉ ngày càng gấp gáp, hắn nhìn thấy cơ thể trưởng thành quyến rũ của Trương Ngọc Hương thì phần máu dưới bụng hắn đều dồn hết về “chỗ đó”, hắn lao thẳng đến.
Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng rực, hắn không kìm được mà thò đầu vào bên trong.
Kẹt một tiếng, cánh cửa đang được đóng kín, đột nhiên bị đầu của Lưu Nhị Hỉ đẩy mở ra…
“Ai đó?…”, Trương Ngọc Hương giật mình mở mắt ra, với ánh mắt bàng hoàng nhìn về phía đầu của Lưu Nhị Hỉ, cô vội kéo chăn lên đắp lên người.
“Em, thằng nhóc thối này! Sao em vào mà không gõ cửa vậy?”, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ vì ngượng ngùng, cô trừng mắt lườm hắn một cái, lúc này, Trương Ngọc Hương hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
Sáng nay, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, muốn làm “chuyện ấy” nên nghĩ đến việc dùng dưa chuột để xoa dịu, cô không ngờ lúc đang nghỉ ngơi lại bị Lưu Nhị Hỉ bắt gặp.
“Khụ khụ… Chị dâu, em không có nhìn thấy gì cả…”
Lưu Nhị Hỉ bối rối ho lên một tiếng, rồi vội vàng che mắt lại nói xin lỗi, nhưng hắn vẫn lén liếc nhìn qua các khe hở ngón tay, còn có vài quả dưa chuột bóng loáng.
“Hừ!”, lạnh lùng hừ lên một tiếng, Trương Ngọc Hương cuốn mình vào trong chăn, tức giận nói: “Em lên thị trấn trở về rồi sao? Đã gặp anh trai em chưa vậy?”
“À… Em gặp rồi!”
Lưu Nhị Hỉ thở dài, hắn thật sự không biết nói sao với chị dâu, về những gì ở trên thị trấn, anh cả của hắn đã nói với hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Lưu Nhị Hỉ, Trương Ngọc Hương không khỏi có chút nghi ngờ, vội hỏi: “Em sao vậy? Nhị Hỉ, em bị anh cả đánh sao? Gã khốn kiếp này, chị biết ngay mà…”
“Không có, chị dâu, anh cả không có đánh em, anh ấy chỉ nói với em về chuyện của hai anh chị…”, Lưu Nhị Hỉ nhìn thấy Trương Ngọc Hương bênh vực mình như vậy, trong lòng hắn cảm thấy thấy rất ấm áp, liền vội vàng giải thích.
“Haizz… Chị dâu, chị tự mình xem đi…”
Từ trong túi, Lưu Nhị Hỉ lấy ra tờ giấy thỏa thuận ly hôn mà Lưu Đại Trụ đưa cho hắn, đưa cho Trương Ngọc Hương…
“Đồ khốn kiếp! Lưu Đại Trụ, anh là đồ khốn kiếp! Tôi hận anh cả đời này!”
Nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của Trương Ngọc Tường, trong lòng Lưu Nhị Hỉ cũng không thấy thỏai mái, vội bước đến an ủi: “Chị dâu, chị đừng có buồn nữa, chẳng phải còn có em đây sao! …”
“Hức… Nhị Hỉ…”
Trương Ngọc Hương nghẹn ngào lao vào trong lòng của Lưu Nhị Hỉ.
Trương Ngọc Hương vừa giải quyết xong “chuyện ấy” vẫn chưa mặc quần áo, thân thể trắng nõn của cô đang ra sức cọ xát vào trong lòng của Lưu Nhị Hỉ, cái khoái cảm khó tả đó, khiến hắn không thể không rạo rực.
“Nhị Hỉ, em nói xem, mệnh của chị sao lại khổ như vậy chứ?”
Trương Ngọc Hương nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Nhị Hỉ, hai bầu ngực trắng nõn của cô áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận được cánh tay khỏe khoắn và nóng rực của Lưu Nhị Hỉ, mặt cô ửng đỏ, trong lòng dâng lên một chút ngượng ngùng.
“Chị dâu, chị đừng khóc nữa, anh cả đã không cần chị, vậy thì em sẽ cưới chị!”, Lưu Nhị Hỉ nhìn Trương Ngọc Hương với vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu vô cùng kiên định.
“Nhị Hỉ, không, không được… Chị là chị dâu của em đó!”
Khuôn mặt Trương Ngọc Hương ửng đỏ, cô vội lắc đầu.
“Tại sao không được chứ? Chị dâu, chị không phải đã ly hôn với anh cả em rồi sao? Chị dâu, lẽ nào chị nghĩ rằng, ở bên cạnh em thì sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp sao?”
Vẻ mặt của Lưu Nhị Hỉ ngưng đọng, hiện rõ sự khó hiểu, anh cả hắn đã ly hôn với chị dâu rồi, tại sao chị ấy vẫn không muốn tiếp nhận tình yêu của mình chứ!
“Nhị Hỉ … Em, em đừng nghĩ như vậy.
Chị dâu không phải có ý đó, chị vừa ly hôn với anh cả của em, đã lập tức đi theo em, như vậy, không phải để người khác có cơ hội nói xấu sau lưng chị sao!”
Trương Ngọc Tường đỏ mặt ngượng ngùng, thật ra, cô còn lo lắng một vài chuyện khác, dù sao “chỗ đó” của Lưu Nhị Hỉ vẫn không sử dụng được, vậy sau này, cô và hắn sẽ trải qua cuộc sống vợ chồng như thế nào.
“Chị dâu, chị cho rằng em không phải đàn ông, không chăm sóc được cho chị phải không?”
“Nhị Hỉ, em đừng nói như vậy, bệnh của em, sau này chị dâu sẽ tìm cách chữa trị cho em …”, Trương Ngọc Hương sửng sốt, cô không ngờ Lưu Nhị Hỉ lại nói ra lời này.
“Chị dâu, “chỗ đó” của em sớm đã hồi phục rồi, em cam đoan, chị theo em nhất định sẽ hạnh phúc!”
Lưu Nhị Hỉ nghiêm mặt, trông rất sốt ruột, giống như muốn chứng minh rằng bản thân không còn vô dụng, hắn liền vội đứng dậy cởi quần ra.
“Nhị Hỉ, em, em đừng như vậy…”
Trương Ngọc Hương đỏ mặt ngượng ngùng, nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng nghe Lưu Nhị Hỉ nói rằng “chỗ đó” của hắn đã hồi phục, trong lòng cô không khỏi có sự dao động …
Lưu Nhi Hỉ nhanh chóng cởi quần ra, “chỗ đó” của hắn sớm đã chống chiếc quần lót lên cao hết mức rồi.
Hắn nghiêm túc nhìn Trương Ngọc Hương nói: “Chị dâu, chị mở mắt ra tự mình xem đi, Lưu Nhị Hỉ em đã không còn là một thằng vô dụng nữa.
Bây giờ, em đã là một người đàn ông chân chính, đầu đội trời, chân đạp đất!”
Trương Ngọc Hương ở bên, lén lút mở mắt ra nhìn “cậu bé khổng lồ” của Lưu Nhị Hỉ, trong lòng cô không khỏi ngạc nhiên, từ lúc nào bệnh của thằng nhóc này được chữa khỏi rồi! Đến làm chị dâu như mình thậm chí còn không biết.
Nhìn kích thước “chỗ đó”, nếu như cho vào trong, vậy khác gì được lên thiên đường…
Cô xấu hổ nhìn Lưu Nhị Hỉ, trái tim thiếu nữ đã phải chịu những tháng ngày cô đơn của Trương Ngọc Hương, sớm đã đập không ngừng.
Cô đỏ mặt ngượng ngùng, khẽ mắng: “Nhị Hỉ, “chỗ này” của em đã khỏe lại khi nào vậy? Sao không nói cho chị dâu biết chứ!”
“Hehe…”, Lưu Nhị Hỉ mỉm cười nhìn khuôn mặt ửng hồng của Trương Ngọc Hương, trong lòng hắn cảm thấy rất tự hào”.
“Chị dâu, “chỗ này” của em sớm đã khỏi rồi.
Vậy chị có thể gả cho em rồi, phải không?”
Khuôn mặt ửng đỏ vì ngượng ngùng, Trương Ngọc Hương gật đầu nhưng lại lập tức lắc đầu, suy nghĩ một hồi, rồi cô nhẹ nhàng nói: “Nhị Hỉ, em, em có thể đợi qua vài hôm rồi hãy hỏi lại được không vậy? Chị dâu bây giờ, đầu óc mê muội, kì thực không biết trả lời em như thế nào…”
Thấy Trương Ngọc Hương khó xử, Lưu Nhị Hỉ cũng biết bản thân không nên vội vàng ép chị ấy như thế, vì vậy, trong lòng thầm thở dài một hơi, đành đáp lại: “Vậy cũng được…”
Trương Ngọc Hương nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Lưu Nhị Hỉ, cô không nhịn được mà cười phì lên.
“Ha ha…Nhìn bộ dạng em bây giờ chẳng khác gì quả cà tím bị nhúng nước…Được rồi, nhìn em để tâm đến chị như vậy, chị dâu sẽ tặng trước cho em một chút phúc lợi vậy, em nhắm mắt lại đi!”
“Phúc lợi gì vậy?”
Trong lòng dao động, Lưu Nhị Hỉ nhanh chóng nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...