“Cục cảnh sát Nam Thành, sư công của tôi là Lâm Phi Vũ, chuyện này vẫn chưa xong đâu.” Chu Bỉnh nói xong thì cúp máy.
Phùng Đức Lập cầm điện thoại hóa đá tại chỗ, trong đầu vang lên câu nói ban nãy của Chu Bỉnh, chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Phùng Đức Lập nhanh chóng nhớ lại hình như chàng trai mà Trần Kính vừa mới gọi điện đến bảo ông ta bắt tên là Lâm Phi Vũ. Nghĩ đến đây, ông ta suýt đứng không vững, chân hơi nhữn ra.
“Mau... mau đến cục cảnh sát Nam Thành.” Phùng Đức Lập vội hét lớn về phía thư ký của mình.
Bây giờ ông ta chẳng còn bận tâm đến lời căn dặn của Trân Kính nữa. Nếu phải lựa chọn một bên, tất nhiên ông ta sẽ không do dự mà đứng về phe của Chu Bỉnh.
Nếu đắc tội với Trần Kính, cùng lắm là sau này ông ta sẽ ngấm ngầm gây khó khăn cho mình, dù gì người đứng đầu Liễu Thành cũng là Trương Hoàn. Còn đắc tội với Chu Bỉnh thì khác, là mất mạng thật đó.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, ông ta không cần phải cân nhắc nữa.
Phùng Đức Lập gấp gáp bảo tài xế lái xe đến cục cảnh sát Nam Thành ngay, chỉ sợ mình mà đến muộn sẽ toi đời.
Xe chạy chưa được bao lâu thì điện thoại trong túi Phùng Đức Lập lại vang lên.
Cuộc gọi đến vào thời gian này, trong lòng ông ta hơi hốt hoảng, vội vàng lấy điện thoại ra xem, là bí thư Trương Hoàn gọi đến.
Ông ta vô thức sửng sốt, có khi nào cũng là vì chuyện của Lâm Phi Vũ không?
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Phùng Đức Lập vừa mới bắt máy đã nghe thấy giọng điệu rất nghiêm khắc của Trương Hoàn: “Cục trưởng Phùng, tôi rất thất vọng về cách làm việc của ông đấy. Sư thúc của tôi đã phạm tội gì? Ai đã sai ông bắt người hả?”
Trương Hoàn liên tục đặt câu hỏi khiến Phùng Đức Lập vốn đã hoảng hốt càng rơi vào hầm băng.
Nếu được, Phùng Đức Lập rất muốn ném điện thoại ra ngoài cửa kính ngay. Nhưng tiếc rằng hiện thực đã nói cho ông †a biết, đây là chuyện không thể.
“Bí thư Trương, là tôi thất trách, hiện tôi đang trên đường đến cục cảnh sát Nam Thành.” Phùng Đức Lập căng da đầu nói.
“Tôi sắp đến nơi rồi. Hôm nay mặc kệ là ai đã hãm hại sư thúc của tôi, tôi đều không bỏ qua cho kẻ đó. Hạ Quốc trao quyền lực cho các ông là để phục vụ nhân dân, chứ không phải dùng nó để vu oan cho người tốt. Sau chuyện này ông hãy đích thân đến làm kiểm điểm cho tôi."
Giọng nói của Trương Hoàn nghiêm nghị, toát lên vẻ uy nghiêm mạnh mẽ.
“Vâng vâng vâng.” Phùng Đức Lập đáp lại rối rít, trên trán đã toát mồ hôi lạnh.
Trần Kính hãm hại tao quá đấy.
Cúp máy xong, Phùng Đức Lập đã giục tài xế: “Mau lên, lái nhanh hơn nữa đi.”
Hôm nay cục cảnh sát Nam Thanh đã tiếp đón ba nhân vật lớn. Chu Bỉnh là người đến đầu tiên, sau đó Trương Hoàn và Phùng Đức Lập cũng lần lượt đến nơi.
“Cụ thể là như thế nào? Ai có thể giải thích cho tôi không?” Sắc mặt Trương Hoàn nghiêm nghị, nhìn mọi người hỏi.
Ừng ực...
Lưu Sướng - cục trưởng cục cảnh sát Nam Thành liên tục nuốt nước miếng, bất chấp đứng ra nói: “Bí thư Trương, tình hình là thế này, có một người tên La Vĩnh Ba báo án giả, vu oan Lâm Phi Vũ và bạn gái Đỗ Mỹ Thanh của cậu ấy. Chúng tôi có nhân chứng.”
Dứt lời, Lưu Sướng vội vàng gọi Trác Chí Cương: “Cậu Trác, cậu đến nói rõ tình hình với mấy người bí thư Trương đi.”
Trác Chí Cương cũng cực kỳ khiếp sợ, không hổ là đại sư mà, ngay cả bí thư Trương Hoàn cũng đích thân đến đây. Thấy đã đến lượt mình phát huy, Trác Chí Cương vội vã đứng ra nói: “Bí thư Trương, chuyện là thế này. La Vĩnh Ba thích bạn gái Đỗ Mỹ Thanh của Lâm Phi Vũ, nên đã từ tỉnh Tây Nam đuổi theo đến tỉnh Đông Nam. Tôi đã đích thân ra sân bay đón anh ta, cả quá trình tôi đều nắm rõ. Mới đầu... sau đó...”
Trác Chí Cương kể lại đầu đuôi mọi chuyện một cách rành mạch, La Vĩnh Ba đã hãm hại Lâm Phi Vũ như thế nào, rồi gọi điện cho ai để nhờ giúp đỡ.
Trương Hoàn nghe xong thì giận tím mặt, lớn tiếng mắng: “Chuyện này tuyệt đối không thể nhân nhượng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...