Tuyệt Phẩm Cuồng Y

“Cảm ơn sư huynh nhớ mong, sư đệ vẫn khỏe, có chuyện liên quan đến Phi Vũ muốn nói với sư huynh.” Trương Hoành Bác cảm ơn, sau đó nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Ừ, được, Phi Vũ thế nào?” Nhị sư huynh quan tâm hỏi.

“Sư phụ đã truyền vị trí chưởng môn cho Phi Vũ, còn bản thân thì đi xa truy tìm thiên đạo, Phi Vũ đến Liễu Thành, sư phụ sắp xếp cho đệ ấy nhiệm vụ trải nghiệm chuyện phàm trần.” Trương Hoành Bác kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn một lượt.

Chu Hoành ở đầu dây bên kia trách cứ: “Một chuyện lớn như vậy sao bây giờ sư đệ mới nói cho sư huynh biết, vị trí chưởng môn không phải chuyện nhỏ, ta và Đại sư huynh phải đi bái kiến chưởng môn sư đệ.”

“Nhị sư huynh, không phải sư đệ không nói, là Phi Vũ không cho nói. Đệ ấy còn nói rằng sau khi hai người biết chắc chăn sẽ đến đây tìm đệ ấy. Đệ ấy định yên ổn một khoảng thời gian mới nói với hai người, sư huynh đừng đi tìm đệ ấy, nếu không coi như đệ làm trái mệnh lệnh của chưởng môn sư đệ đấy." Trương Hoành Bác tận tình khuyên nhủ, lo sợ Chu Hoành chạy thẳng đến đây tìm Lâm Phi Vũ.

Chu Hoành trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chưởng môn sư đệ thật sự nói như vậy sao?”

“Thật, sao đệ lại dám nói dối chuyện như vậy chứ.” Trương Hoành Bác chắc chắn nói.

“Được, vậy thì nghe theo ý kiến của chưởng môn sư đệ, vừa nãy đệ nói có chuyện gì muốn nói với sư huynh à?”

“Đúng rồi, suýt thì quên mất, chuyện là thế này...”

Trương Hoành Bác kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi mà Trương Hoàn nói cho mình cho Chu Hoành nghe, Chu Hoành lập tức chửi ầm lên: “Sao có thể như vậy được chứ, chuyện này sư đệ không cần phải quan tâm”


“Nhị sư huynh, chuyện của Phi Vũ đừng nói cho Đại sư huynh biết, với tính cách đó Đại sư huynh thì chắc chắn sẽ chạy thẳng đến Liễu Thành” Trương Hoành Bác dặn dò.

“Điều này sư huynh biết.” Chu Hoành trả lời.

“Được, vậy sư huynh hãy giải quyết chuyện của Phi Vũ trước đi.” Trương Hoành Bác ở đầu dây bên kia gật đầu.

“Được, được.”

Chu Hoành đáp lại rồi cúp điện thoại, sau đó gọi thư ký vào.

“Lão thủ trưởng” Sau khi thư ký đi vào, đứng thẳng người gọi Chu Hoành.

“Lập tức gọi điện thoại cho Trác Minh Hồng ở tỉnh Đông Nam, tôi có lời muốn nói với ông ta.” Chu Hoành dặn dò.

“Vâng.” Thư ký nghe xong liền chạy đi lấy điện thoại đặc biệt trên bàn, bắt đầu tìm số điện thoại của Trác Minh Hồng rồi bấm gọi.

Trác Minh Hồng chờ đợi trong phòng làm việc một lúc lâu mà vẫn không chờ được Trương Hoàn gọi điện trả lời. Lúc này, điện thoại đặc biệt trên bàn làm việc vang lên, ông ta giật mình, ổn định lại tâm trạng rồi nhận điện thoại.

“Bí thư Trác, chào ông, ông Chu muốn nói chuyện điện thoại với ông.” Giọng nói của thư ký không nhanh không chậm, như thể đang dặn dò chuyện gì đó.

“Vâng vâng vâng.” Trác Minh Hồng gật đầu lia lịa.

Một lúc sau, Chu Hoành cầm điện thoại trầm giọng nói: “Tôi là Chu Hoành.”

Trác Minh Hồng ở Đông Nam xa xôi nghe thấy giọng nói này, lập tức đứng thẳng dậy, giọng nói nghiêm túc vang dội: “Mời ông chỉ thị”

“Trương Hoàn là sư điệt của tôi, Lâm Phi Vũ là người nhà mà tôi kính trọng, chuyện của cậu ấy ông đừng xen vào.” Trong lòng Chu Hoành vốn tức giận, lúc này ông ấy đi thẳng vào chủ đề, không hề lựa lời.

Bản lĩnh của Chu Hoành đều được học từ sư phụ của mình, thành tựu hiện tại của ông ấy là nhờ vào tông môn của ông ấy. Huống hồ người ở tuổi như Chu Hoành rất coi trọng việc tôn sư trọng đạo, nên ông ấy tương đối coi trọng Lâm Phi Vũ.

Cho dù người khác thấy Lâm Phi Vũ thế nào cũng mặc kệ, nhưng trong trong lòng Chu Hoành luôn tôn kính anh, anh là chưởng môn sư đệ.


Ù..

Nghe vậy, đầu óc Trác Minh Hồng ù đi, da đầu tê dại, sau lưng có mồ hôi nhễ nhại, sống lưng có một luồng hơi lạnh.

Ông Chu đang hỏi tội, hơn nữa giọng điệu rất nặng nề, hiện giờ Trác Minh Hồng chỉ muốn chết quách cho xong.

“Ông... ông Chu, tôi kiểm điểm, tôi không làm tốt công việc, xin ông Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông Chu.”

Trác Minh Hồng sợ hãi đến mức nói không rõ ràng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ,

“Được, đừng làm tôi thất vọng, đừng nhắc với Trương Hoàn chuyện của tôi, nó không biết.” Chu Hoành nói xong liền cúp điện thoại.

Trác Minh Hồng cầm điện thoại trong tay ngẩn người một lúc lâu, hồi lâu sau mới đặt điện thoại vào chỗ cũ, kinh hồn bạt vía ngồi trên ghế chậm rãi bình tĩnh lại.

Ông ta không thể nào ngờ được răng Trương Hoàn là sư điệt của ông Chu, còn Lâm Phi Vũ lại càng đáng sợ hơn, anh là người mà ông Chu kính trọng.

Rốt cuộc cái tên Liêu Khải đã làm gì thế? Vậy mà lại có thể dẫn tới một tượng đài lớn như vậy.

Hiện giờ Trác Minh Hồng chỉ muốn giết chết Liêu Khải thôi, khốn kiếp, đúng là tự tìm đường chết.

Trác Minh Hồng ổn định lại tâm trạng, rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Liêu Khải.

Liêu Khải vẫn luôn ở bệnh viện chờ điện thoại của Trác Minh Hồng, nhìn thấy Trác Minh Hồng gọi tới, ông ta vui mừng, lập tức nghe máy hỏi: “Bí thư Trác, thế nào rồi?”


“Đồng chí Liêu Khải, vì việc của cha anh, tạm thời buông bỏ công việc trong tay đi, yên tâm chăm sóc lãnh đạo cũ đi, đến khi nào anh thuận tiện rồi hãy quay lại làm việc.”

Trác Minh Hồng không trả lời câu hỏi của Liêu Khải mà bảo Liêu Khải tạm thời gác lại công việc trong tay, yên tâm chăm sóc cha của mình.

Liêu Khải ngẩn người, sau đó lập tức hỏi: “Bí thư Trác, chuyện này là sao?”

“Có những chuyện nên hỏi, có những chuyện không nên hỏi. Được rồi, tôi phải làm việc rồi.” Trác Minh Hồng không muốn nói nhiều với Liêu Khải.

“Khoan đã, bí thư Trác. Xin ông nể mặt cha của tôi mà nói rõ ràng được không.” Hiện giờ Liêu Khải đã hiểu mình đã đắc tội người nào đó rồi?

Nếu không Trác Minh Hồng cũng sẽ không đột ngột trở mặt như vậy.

“Lâm Phi Vũ là người tôi không thể đắc tội, chỉ thế thôi.” Trác Minh Hồng do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói.

Ẩm...

Liêu Khải như bị điện giật, ngây ra như phỗng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui