Sau khi Lâm Phi Vũ và Đỗ Mỹ Thanh về đến nhà, Đỗ Mỹ Thanh ngồi trên ghế sofa, vẫy tay với Lâm Phi Vũ và nói: “Đại sư, anh mau xem bói cho tôi đi.”
Lâm Phi Vũ đi tới hỏi: "Người đẹp này, cô muốn xem cái gì?”
“Xem tài vận và tình yêu của tôi.”
Đỗ Mỹ Thanh ra vẻ ham học hỏi. truyện xuyên nhanh
“Tôi thấy giữa lông mày cô có một luồng khí giàu có, cô sắp được thăng chức và tăng lương, về phần tình yêu, cứ thuận theo tự nhiên đi, cái gì nên tới thì sẽ tới thôi.” Lâm Phi Vũ nghiêm mặt, giả bộ thành lão đạo cao thâm khó dò.
“Phụt...”
Đỗ Mỹ Thanh cười ra tiếng, sau đó nói: "Anh có khác gì mấy người mù dựng quầy hàng trên cầu vượt chứ?"
“Ha ha... Tin thì có, không tin thì thôi.” Lâm Phi Vũ cười ha ha.
Lâm Phi Vũ chỉ nhìn thoáng qua Đỗ Mỹ Thanh, tài vận và sự nghiệp gần đây của cô ấy đều rất dồi dào, có thể là bởi vì mình ảnh hưởng đến vận thế của cô ấy, dù sao sau khi Chu Bách Hào trở về sẽ nóng lòng cung phụng Đỗ Mỹ Thanh, tài vận và sự nghiệp đương nhiên không cần lo lắng.
Nhưng về tình yêu của Đỗ Mỹ Thanh, Lâm Phi Vũ lại nhìn không ra, giống như sương mù, Lâm Phi Vũ cũng cảm thấy rất †ò mò về chuyện này.
€ó lẽ là thực lực của mình không đủ, hoặc là Đỗ Mỹ Thanh không phải người thường.
“Có quỷ mới tin anh, tôi đi tắm đây.” Đỗ Mỹ Thanh nói xong đi vào phòng và ôm theo một đống quần áo vào phòng tắm, sau đó có tiếng nước ào ào truyền đến.
Lâm Phi Vũ kìm nén xung động trong lòng, bắt đầu bình tĩnh luyện công.
Vu Khải Đức ở nơi đất khách quê người rất buồn bực, tối nay nhận được bảy tám cuộc điện thoại hỏi thăm nhưng đều nói những lời khó hiểu, nói cái gì mà ông ấy có một cô con gái thật giỏi, sau này hợp tác nhiều hơn, dìu dắt nhiều hơn các loại.
Làm cho Vu Khải Đức không hiểu ra làm sao.
Vu Khải Đức vừa mới đặt điện thoại xuống lại nhận được một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại đến từ đối thủ cạnh tranh.
“Sếp Đường, sao lại có nhã hứng gọi điện thoại cho tôi thế?” Vu Khải Đức hỏi với giọng thắc mắc.
"Ha ha... sếp Vu, ông đúng là người bận rộn, tôi vừa mới gọi liên tục mấy cuộc điện thoại nhưng ông đều đang bận." Đường Bình Thôi cười chào hỏi.
Về phần hôm nay tại sao điện thoại của Vu Khải Đức không gọi được, Đường Bình Thôi cũng có thể đoán được, chắc là cũng có rất nhiều người giống như mình.
“Sếp Đường, có việc gì cứ nói thẳng” Vu Khải Đức nói.
“Sếp Vu, tôi quyết định từ bỏ việc đấu thầu khu đất ở nội thành phía Đông với ông, ông cứ việc lấy đi” Đường Bình Văn nói rõ ý đồ của mình.
Vu Khải Đức nghe xong sửng sốt, nghỉ ngờ hỏi: "Sếp Đường, chúng ta đã quen nhau hơn mười năm rồi, không nói quan hệ của chúng ta tốt đến mức nào, nhưng ai cũng đều biết ông không phải là người dễ dàng từ bỏ mà.”
“Ha ha... Sếp Vu, trước khác nay khác, trước kia tôi có đắc tội với ông, kính xin sếp Vu đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng để ở trong lòng.
Đường Bình Thôi dùng tiếng cười để che giấu sự xấu hổ của mình, thật ra ông ta cũng không muốn, thế nhưng bạn trai của Vu Nhược Hy thật đáng sợ.
Ông ta tận mắt chứng kiến ở nhà họ Lý, Lý Đạo Minh quỳ ở trước mặt bạn trai của Nhược Hy gọi sư phụ, điều này khiến ông ta suýt nữa đã bị đau tim.
Có chuyện như vậy, ông ta làm sao còn dám đoạt đất với Vu Khải Đức nữa, đến lúc đó Vu Nhược Hy thổi gió bên gối bạn trai, Đường Bình Thôi ông ta sẽ không thể sống sót ở Liễu Thành nữa.
Nhường một mảnh đất thì tính là gì, như vậy còn có thể †ạo được ấn tượng tốt.
“Sếp Đường, người sáng suốt không nói tiếng lóng, ông có ý gì?” Vu Khải Đức vẫn không hiểu.
“Sếp Vu sinh được một cô con gái thật giỏi giang.” Đường Bình Thôi hâm mộ cảm thán nói.
Vu Khải Đức sắp điên rồi, lại là những lời này.
Con gái của ông ấy là Vu Nhược Hy rất ưu tú, điều này là đúng, cô đã tự mình xây dựng một công ty nhỏ thành một công ty lớn như vậy chỉ trong vài năm, nói không ưu tú là vô lý.
Nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến mấy người?
“Tôi vân không hiểu, hôm nay có rất nhiều người đã nói với tôi những lời này.” Vu Khải Đức hỏi.
“Sếp Vu, cái này ông phải hỏi con gái ông, tôi không tiện nói, sếp Vu nghỉ ngơi sớm một chút đi, quấy rầy ông nghỉ ngơi rồi” Đường Bình Thôi không dám tùy tiện bàn luận chuyện của Lâm Phi Vũ nên chuẩn bị cúp điện thoại.
“Được.” Vu Khải Đức lên tiếng, sau đó hai người cúp điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...