Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Tất cả những người có mặt đều ngây ra như phỗng, nhìn một già một trẻ trước mặt.

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng Lâm Phi Vũ cũng lên tiếng, anh chậm rãi nói:

“Đứng lên đi, cũng đã bằng này tuổi rồi, còn quỳ cái gì mà quỳ nữa”

“Vâng, sư phụ, trước mặt sư phụ, đồ nhi vĩnh viễn chỉ là hậu bối thôi.” Khuôn mặt Lý Đạo Minh vô cùng nghiêm túc, chân thành nói một câu.

“Bành Tiêu Vũ trên sân khấu kia có ý đồ bất chính, không xứng làm đệ tử của ông.” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói một câu chẳng khác nào phán bản án tử hình cho Bành Tiêu Vũ, chuyện trở thành đệ tử của Lý Đạo Minh là không thể nào.

Lâm Phi Vũ không nói thêm gì nữa, ngoại trừ ý đồ bất chính và tâm lý so sánh hơn thua rất nặng ra thì tạm thời người này vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng.

Không cần chỉ vì một câu nói mà không chừa lại đường sống cho người khác.

“Đồ nhi biết sai rồi, nhìn lầm người, có mắt như mù, xin sư phụ hãy trách phạt.” Lý Đạo Minh đứng nghiêm người, hơi tự trách nói.


“Thôi đi, đuổi ra ngoài là được.” Lâm Phi Vũ thản nhiên phất phất tay.

Kim Bích Hạm nghe vậy thì vô cùng đau đớn, khuôn mặt bà ta tái nhợt, dáng vẻ như sống không còn gì luyến tiếc.

Mặc dù Lâm Phi Vũ không nói thêm gì, nhưng phần lớn người có máu mặt ở Liễu Thành đều đã tới, nhà họ Lý bị đuổi ra ngoài, cho dù Lâm Vũ Phi không tính toán với nhà họ Lý thì những người khác cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với nhà bọn họ nữa.

Đây là phản ứng dây chuyền, khi bạn vinh quang thì một đám người vây quanh bạn, khi bạn cô đơn, đám người vây xung quanh kia sẽ giãm đạp lên bạn...

Bành Tiêu Vũ rời khỏi nhà họ Lý với đôi mắt đờ đẫn, lúc rời đi anh ta còn liếc nhìn Lâm Phi Vũ, anh ta không tài nào hiểu được tại sao Lâm Phi Vũ không trả thù mình?

Bành Tiêu Vũ đã quá đề cao chính bản thân mình, hoặc là anh ta quá coi thường Lâm Phi Vũ, loại người này Lâm Phi Vũ đã không thèm để mắt đến ngay từ lúc bắt đầu rồi.

Lý Đạo Minh nhìn thấy Vu Nhược Hy nắm chặt lấy tay của Lâm Phi Vũ thì tưởng rằng hai người có mối quan hệ kia, ông ấy vội vàng đi tới trước mặt Vu Nhược Hy, cung kính cúi chào nói: “Đồ nhi bái kiến sư mẫu.”

Khuôn mặt của Vu Nhược Hy lập tức đỏ ửng lên, cô vội vàng buông tay Lâm Phi Vũ ra rồi nhanh chóng nói: “Không phải đâu, cụ Lý đừng có hiểu lầm”

Lý Đạo Minh có thể có được địa vị ngày hôm nay thì cũng không phải là người bình thường, làm sao có thể không nhìn ra được thái độ của Vu Nhược Hy đối với Lâm Phi Vũ chứ, mặc dù bây giờ không phải thì sớm muộn gì sau này cũng sẽ như vậy thôi.

Thấy Vu Nhược Hy còn gọi mình là cụ Lý, ông ấy sợ hãi xua tay nói: “Sư mẫu, xin đừng gọi tôi là cụ Lý, gọi tôi là Tiểu Minh là được rồi, gọi cụ Lý tôi nhận không nổi.”

Thấy vẻ mặt bối rối khi lâm vào thế khó của Vu Nhược Hy, Lâm Phi Vũ nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, vừa cười vừa nói: “Sếp Vu, ông ấy nói thế nào thì cô cứ làm theo như vậy đi, nếu không cô sẽ khiến cho cuộc sống của ông ấy khó mà bình an được đấy."

“Đúng đúng đúng” Lý Đạo Minh vội vàng đồng tình, sau đó nhìn về phía Lâm Phi Vũ nói: “Sư phụ, kính xin mời di chuyển về sảnh sau, ở đây có nhiều người quá, không tiện.”

Lâm Phi Vũ gật đầu rồi đưa Vu Nhược Hy đi vào sảnh phía sau.


Vu Nhược Hy cũng đã từng nhìn thấy khung cảnh kinh người như thế rồi, một người có thể phát triển công ty lên lớn mạnh như vậy cũng phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lúc này cô đang cảm thấy hơi bối rối.

Bởi vì đa số người ở đây đều là những người tầm tuổi cô chú nên bây giờ cả đám đang dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn về phía cô, cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Ban đầu là cô cho Lâm Phi Vũ đi tham gia bữa tiệc cùng mình, bây giờ lại giống như cô tới tham gia bữa tiệc cùng Lâm Phi Vũ hơn, cô đã trở thành tay sai nhỏ và “bạn đồng hành” của anh.

Lúc đi ngang qua Lý Mộc Thu, Lâm Phi Vũ liếc nhìn cô ta.

Đi vào sảnh phía sau, Lý Đạo Minh nhìn về phía con trai và đồ đệ của mình, nói: “Mau mau đến chào sư công đi.”

“Bái kiến sư công.”

Lý Đạo Minh vừa quỳ xuống trước mặt Lâm Phi Vũ ở ngoài sảnh chính, họ đã tận mắt nhìn thấy, mặc dù trong đầu tràn đầy một vạn câu hỏi vì sao nhưng bây giờ không phải là lúc chứng thực.

“Tất cả đứng dậy đi, không cần phải làm mấy thứ đại lễ đó với tôi đâu.” Lâm Phi Vũ xua tay, những người vừa mới quỳ xuống đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh nâng mình dậy khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi.

Lâm Phi Vũ nhìn Lý Đạo Minh nói: “Tôi vẫn chưa thu nhận ông làm đồ đệ, tôi không quan tâm ông gọi tôi như thế nào, nhưng đừng có để bọn họ bắt chước ông.”


Lý Đạo Minh nghe xong liền vội vàng đồng ý, không dám nói nhiều thêm nữa.

Dù sao thì thời thế bây giờ đã khác trước rồi, Lâm Phi Vũ đến Liễu Thành, Lý Đạo Minh có thể hiểu được, dù sao thì sư phụ vẫn còn trẻ mà.

“Các con mau tới đây chào anh Lâm đi.” Lần này Lý Đạo Minh đã thông minh hơn, ông ấy vội vàng gọi mấy đứa cháu trai cháu gái của mình tới ra mắt.

“Chào anh Lâm” Mấy đứa cháu của Lý Đạo Minh nhao nhao thi nhau nói.

Trong số đó chỉ có Lý Mộc Thu là không tình nguyện nhất, ai bảo trước đây thái độ của Lâm Phi Vũ với cô ta cũng không tốt đẹp gì.

“Lý Mộc Thu.” Lâm Phi Vũ gọi cô ta một tiếng, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

“Có chuyện gì?” Lý Mộc Thu tức giận ném ngược câu trả lời về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui