Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Bởi vì động tĩnh bên trong căn phòng đã thu hút sự chú ý của đám đàn em Vương Đại Đức, cả đám người lập tức chạy tới đẩy cửa phòng ra.

Lâm Phi Vũ vung tay lên, đám người vừa bước vào lập tức bay ngược ra ngoài, cửa phòng tự động nặng nề đóng lại.

Rầm rầm...

Vương Đại Đức nuốt nước miếng thật mạnh, tay chân lạnh buốt, bắt đầu run rẩy.

Đây... Đây có phải là một con người không?

Chẳng trách gã mặt sẹo nói quỳ là quỳ, nếu là ai cũng phải quỳ thôi.

“Tôi..."

Vương Đại Đức vừa định nói chuyện đã cảm thấy cổ họng có cái gì đó nghẹn lại, muốn nói nhưng lại không nói được.

Trác Chí Cương ở một bên vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, mặt bị chính mình cào xước rất thê thảm, tiếng kêu càng lúc càng thê lương.


Toàn bộ căn phòng tràn ngập khí tức đáng sợ, cả Vương Đại Đức to gan lớn mật cũng cảm thấy da đầu tê dại, muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Lâm Phi Vũ thấy mọi chuyện đã tạm được, bèn đá Trác Chí Cương một cước, Trác Chí Cương lập tức tỉnh táo lại.

“Lâm... Lâm Phi Vũ, cầu xin anh hãy tha cho tôi, tôi sai rồi, tôi không phải là người. Tôi tặng Vu Nhược Hy cho anh, từ nay về sau anh chính là cha tôi.”

Trác Chí Cương nhanh chóng quỳ xuống đất, tự dùng bàn tay đầy máu tát vào mặt anh ta.

Anh ta vừa mới trải qua cái chết, trước mặt là một mảnh tối tăm, phảng phất vô số lệ quỷ đang muốn lấy mạng anh ta, toàn thân tê dại ngứa ngáy không chịu nổi, như có hàng vạn con kiến sắp vọt ra khỏi đầu.

Trác Chí Cương không tự chủ được, nước bọt trong miệng trộn lẫn máu tươi, rơi xuống như sợi dây, trông rất kinh khủng.

“Chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu, anh sẽ chết chắc đấy.” Lâm Phi Vũ lạnh lùng nói.

Tuy Lâm Phi Vũ không làm hại người khác hay gây chuyện với ai bao giờ, nhưng anh chưa bao giờ sợ gặp rắc rối, Lâm Phi Vũ chưa bao giờ nương tay cho những loại người như thế này.

Bằng không, một thân tu vi này có ích gì chứ?

Anh không phải là thánh mẫu.

“Dạ, dạ, dạ, không dám nữa, tôi không dám nữa.” Trác Chí Cương nói xong không nhịn được bật khóc.

“Anh cũng qua bên kia quỳ đi.” Lâm Phi Vũ chỉ về phía gã mặt sẹo.

Trác Chí Cương vội vàng đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh gã mặt sẹo, gã nhìn Trác Chí Cương khốn khổ quỳ xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Đấn lượt anh.” Lâm Phi Vũ nhìn Vương Đại Đức, nói.

Bịch bịch...


Vương Đại Đức vẫn còn có suy nghĩ khác, ánh mắt của Lâm Phi Vũ khiến anh ta sợ hãi quỳ trên mặt đất, nói năng không mạch lạc: “Đại... đại sư tha mạng, anh muốn gì cũng được.”

Với khả năng kỳ diệu này, anh không phải đại sư thì là gì chứ?

Vương Đại Đức cũng được coi là người trên giang hồ, trước đây anh ta đã từng nghe nói có một nhóm người đặc biệt như vậy, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.

“Anh đã thu của anh ta bao nhiêu tiền?” Lâm Phi Vũ hỏi.

“500 ngàn, tôi sẽ lập tức trả lại cho đại sư.” Vương Đại Đức vội vàng nói.

“Bao nhiêu?” Lâm Phi Vũ dài giọng hỏi. “Năm... năm triệu.” Vương Đại Đức lắp bắp nói.

“Được rồi, đưa điện thoại cho tôi.” Lâm Phi Vũ đưa tay ra.

Vương Đại Đức run rẩy lấy điện thoại di động ra và ngoan ngoãn đưa cho Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ nhập một dãy số vào điện thoại di động, hơn nữa còn bấm số của chính mình.

“Chuẩn bị tiền đi, ngày mai liên lạc với tôi.” Lâm Phi Vũ nói xong bèn đứng dậy, đi ra khỏi phòng.


Ba người nhìn Lâm Phi Vũ bước ra ngoài, rôi ngã xuống đất, không thể trụ được nữa.

Sau khi Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, người từ bên ngoài lập tức xông vào.

“Cút ra ngoài.” Vương Đại Đức ngồi trên mặt đất lớn tiếng hét lên, đám người đang chạy tới vội vã lui ra ngoài.

Lúc này, Vương Đại Đức mới chậm rãi đứng dậy, đi về phía Trác Chí Cương, ngồi xổm bên cạnh anh ta, nói: “Ban nấy mày cũng nghe thấy rồi đấy, 5 triệu, 4 triệu rưỡi còn lại, mày tự mà bù vào đi.”

“Tôi... tạm thời tôi không có nhiều tiền như thế.” Trác Chí Cương hoảng sợ nói.

“Có bao nhiêu đưa bấy nhiêu! Tao cho mày năm ngày đi gom, xin cha mày cũng được, chuyện này mày nghĩ trách tao được à? Ông mày còn suýt bị mày hại chết kia kìa.”

Vương Đại Đức chỉ vào Trác Chí Cương, tức giận chửi bới, nếu không nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của Trác Chí Cương, chắc chắn anh ta sẽ tát đối phương hai cái rồi.

“Tôi biết rồi.” Trác Chí Cương biết nguyên nhân hoàn toàn là do mình, bất đắc dĩ gật đầu.

Sau đó, Vương Đại Đức lấy ra một điếu thuốc và tự châm lửa cho mình với đôi tay run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui