Lâm Phi Vũ tùy tiện ném gã xuống đất và nói: “Là ai đã ra lệnh cho mày, dẫn tao đến đó, nếu mày không nói, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Gã mặt sẹo vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, nghe Lâm Phi Vũ hỏi, gã chỉ ngơ ngác gật đầu.
Gã mặt sẹo khập khiễng đứng dậy và dẫn Lâm Phi Vũ về phía quán bar Âu Hoàng.
Trong phòng riêng của quán bar Âu Hoàng, Trác Chí Cương ôm hai người đẹp hai bên trái phải, Vương Đại Đức ngồi bên cạnh.
“Anh Vương, bây giờ chắc là hai chân của thằng nhãi đó đã gãy rồi phải không?” Trác Chí Cương nói xong, còn cố ý đưa tay vào dưới váy của người phụ nữ, khiến người phụ nữ thẹn thùng khẽ rên lên.
“Cũng sắp rồi, chắc là gọi điện ngay ấy mà.” Vương Đại Đức nhìn đồng hồ, xác nhận nói.
Trác Chí Cương như đã nhìn thấy tình huống bi thảm khi Lâm Phi Vũ bị đánh gãy chân, rút tay từ dưới váy của người phụ nữ ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó cầm ly rượu lên kính Vương Đại Đức:
“Anh Vương, cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”
“Anh Trác khách sáo quá. Anh là khách hàng lớn của tôi, giúp anh là điều nên làm mà.” Vương Đại Đức cũng cầm một ly rượu lên, hai người uống cạn.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, gã mặt sẹo cúi đầu bước vào, sau đó đứng sang một bên không nói lời nào.
Tiếp đó Lâm Phi Vũ bước vào và đóng cửa phòng lại.
“Anh Trác, uống rượu vui vẻ nhỉ.” Lâm Phi Vũ mỉm cười hỏi, nhìn Trác Chí Cương đang ôm hai người đẹp hai bên trái phải.
Hôm nay anh phải tới dạy Trác Chí Cương một bài học mới được, nếu không hôm nay anh ta sai người đánh gãy chân mình, ngày mai anh ta dám cho người đánh thuốc nổ cho nổ tung nhà mình luôn quá.
Loại người này phải bị dạy cho một bài học thừa sống thiếu chết mới biết thế nào là sợ.
Lâm Phi Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình là người tốt, nếu Trác Chí Cương cứ dạy mãi không sửa, Lâm Phi Vũ không ngại sẽ giết anh ta trong âm thầm lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay.
“Lâm Phi Vũ.” Trác Chí Cương hét lên, rõ ràng là không thể tin được, sau đó nhìn về phía Vương Đại Đức.
Bản thân Vương Đại Đức cũng không hiểu, nhìn gã mặt sẹo đứng ở một bên, anh ta biết mình đã gặp phải gốc rạ cứng rồi.
“Những người không liên quan nên rời đi trước đi.” Lâm Phi Vũ hét lên với những người phụ nữ trong phòng.
“Mấy cô ra ngoài trước đi.” Vương Đại Đức hét lên với những người phụ nữ trong phòng, họ vội vàng chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người, Lâm Phi Vũ nhìn gã mặt sẹo nói: “Quỳ xuống.”
Gã mặt sẹo là một kẻ rất thông minh, vội vã quỳ xuống đất, không dám nói một lời.
Vương Đại Đức hơi nheo mắt lại, nhìn Lâm Phi Vũ, nói: “Người anh em, muốn chơi kiểu gì?”
Lâm Phi Vũ phớt lờ anh ta và đi về phía Trác Chí Cương.
“Mày... mày định làm gì?” Trác Chí Cương lùi về phía sau, sợ hãi nói.
Lâm Phi Vũ đưa tay ra giữa lông mày anh ta, Trác Chí Cương vừa sửng sốt vừa không hiểu, sau đó hai mắt trở nên trống rỗng, bất ngờ dùng hết sức gãi gãi mặt, đầu liên tục đập vào cái bàn cà phê, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Cùng với tiếng hét xé lòng của Trác Chí Cương là cảnh tượng bi thảm với khuôn mặt đầy máu, ai nấy nhìn thấy đều sợ hãi tận đáy lòng.
Vương Đại Đức nhìn thấy mà tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, bị doạ cho sợ đến nỗi một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Lâm Phi Vũ phớt lờ Trác Chí Cương và nhìn Vương Đại Đức.
Vương Đại Đức theo bản năng hoảng sợ, lật đật nói: “Không... không liên quan đến tôi, tôi chỉ nhận tiền của anh †a, giúp anh ta làm việc thôi.”
“Chính anh vừa mới nói, muốn chơi kiểu gì, giờ anh muốn chơi kiểu gì đây?” Lâm Phi Vũ ngồi xuống, nhìn Vương Đại Đức nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...