Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Buổi chiều vừa về đến công ty không bao lâu, thư ký Lưu bước vào văn phòng của Vu Nhược Hy và nói:

“Sếp Vu, Trác Chí Cương lại đến đây."

Vu Nhược Hy nghe xong cau mày, chuyện đi Hương Giang lần này bị hãm hại đều do tên Trác Chí Cương này âm thầm xúi giục.

Nghĩ tới đây, Vu Nhược Hy cảm thấy tên Trác Chí Cương này thật phiền chán.

“Mời anh ta vào.” Vu Nhược Hy muốn xem anh ta giở trò gì.

“Vâng thưa sếp.” Thư ký Lưu đi ra ngoài rồi mời Trác Chí Cương vào.

Trác Chí Cương có dáng người cao lớn, bước đi hơi nghiêng ngả, thoạt nhìn giống như loại người bị “rượu khoét rỗng”.

“Nhược Hy, sao bên ngoài lại có thêm một nam thư ký thế?” Trác Chí Cương cảm thấy không vui nên vừa đi vào đã hỏi về Lâm Phi Vũ.

Trong mắt Trác Chí Cương, nữ tuyển thư ký nam và nam tuyển nữ thư ký đều giống nhau, đều là thư ký có việc phải làm và thư ký không có việc gì làm.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Vu Nhược Hy lạnh lùng hỏi.

“Nhược Hy, đã lâu không gặp, em không thể vui vẻ với anh được à?” Ý cười của Trác Chí Cương càng đậm.


“Trác Chí Cương, xin hãy gọi tôi là Vu Nhược Hy hoặc là sếp Vu. Mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa tốt như vậy.” Vu

Nhược Hy xụ mặt, lạnh lùng nói.

Vu Nhược Hy càng nhìn người đàn ông trước mặt, cô càng cảm thấy ghê tởm.

Đường đường là một tên đàn ông mà lại giở trò mờ ám sau lưng.

Uổng cho hai người đã quen biết nhau từ nhỏ.

Trác Chí Cương mỉm cười, không hề để ý, nói tiếp: “Chuyến đi Hương Giang thế nào rồi?”

Trác Chí Cương vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra ở Hương Giang.

Trong mắt Vu Nhược Hy, hôm nay anh ta tới đây chỉ để xem trò cười mà thôi.

“Không cần anh phải quan tâm, hôm nay tôi cho anh vào đây là muốn nói rõ, sau này đừng tìm tôi nữa.” Vu Nhược Hy lạnh lùng nói.

“Nhược Hy, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, cha mẹ em cũng hy vọng chúng ta sẽ cưới nhau, với điều kiện của cả hai gia đình, em còn cố gắng như vậy để làm gì?”

Trác Chí Cương cảm thấy rất khó hiểu, đi du lịch, ngày ngày sống phóng túng không phải rất tốt sao?


Có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, khi sống không mang theo thì chết cũng không thể mang theo.

“Thư ký Lưu, tiễn khách.” Vu Nhược Hy lười nói chuyện vô nghĩa với Trác Chí Cương, càng nhìn anh ta càng thấy chán ghét.

Thư ký Lưu nghe vậy, từ bên ngoài đi vào, nhìn Trác Chí Cương nói: “Anh Trác, mời anh ra ngoài.”

Trác Chí Cương không để ý tới thư ký Lưu, lại ngồi xuống đối diện với Vu Nhược Hy, nói: “Tối nay cha mẹ anh mời gia đình em cùng ăn cơm.”

“Không rảnh, cút khỏi đây ngay.” Vu Nhược Hy mắng.

“Làm gì mà nóng vậy? Muốn ngắm em nhiều hơn thôi mà.” Trác Chí Cương vừa nói vừa nhìn Vu Nhược Hy.

Quả thực Vu Nhược Hy rất xinh đẹp, đẹp gấp vạn lần so với đám phấn hồng thô tục mà anh ta từng chơi đùa trước đây, chỉ khi loại phụ nữ này bị đè lên giường, chịu sự thúc giục của chính mình, lúc này mới thể hiện bản sắc của người đàn ông.

Trác Chí Cương đã mơ tưởng đến cơ thể Vu Nhược Hy từ lâu, từ khi học đại học, anh ta đã bắt đầu mơ tưởng rồi.

Tuy nhiên, Vu Nhược Hy luôn phớt lờ anh ta, sau khi hai nhà đề nghị kết thân, Trác Chí Cương đã mừng rỡ đến nỗi suýt nữa nhảy lầu.

Cuối cùng, Vu Nhược Hy lấy lý do sự nghiệp để từ chối.

Trác Chí Cương cũng không vội vàng, cứ kiên nhẫn chờ đợi, trong thời gian chờ đợi, anh ta đã chơi với tất cả những cô gái nên chơi rồi.

Bây giờ nhìn thấy công ty của Vu Nhược Hy càng ngày càng lớn mạnh, Trác Chí Cương cảm thấy có gì đó không đúng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vu Nhược Hy sẽ càng xem thường anh ta hơn.

Đó chính là lý do anh ta hấm hại Vu Nhược Hy trong vụ việc ở Hương Giang lần này.

“Lâm Phi Vũ.” Vu Nhược Hy gọi với ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui