Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Đương nhiên, bất kể là người yêu cũng được, hay là bà chủ và nhân viên cũng được, đều là quan hệ trên dưới.

“Hai người này là ai vậy, dám gây chuyện ở dạ tiệc mà sếp Dương tổ chức sao?”

“Hình như là từ bên ngoài đến thì phải, đều là những khuôn mặt xa lạ.”

“Bây giờ trổ tài bằng nắm đấm, lát nữa sếp Dương đến, có kịch hay để xem rồi.

Một đám quần chúng hóng hớt bên cạnh đưa tay chỉ trỏ Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ, càng thêm hứng thú xem náo nhiệt.

“Nhường đường một chút, sếp Dương đến rồi.”

Lúc mọi người đang bàn tán, Dương Lượng dẫn một nhóm người đi tới với sắc mặt sa sâm.

“Sếp Dương.” Mọi người xung quanh nhìn thấy Dương Lượng ởi tới, rối rít chào hỏi, đặc biệt là những minh tinh được mời đến đây,

người nào người nấy đều mỉm cười gật đầu chào hỏi.


Dương Lượng tùy ý gật đầu, không hề nán lại lâu mà sầm mặt đi về phía Lâm Phi Vũ.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dương Lượng đi tới chỉ vào nhân viên phục vụ và hỏi.

Mọi chuyện đã xảy ra rồi, ông ta cần biết cả quá trình.

Ông ta cũng không phải là người không có đầu óc, cho dù trong lòng muốn giúp Phạm Lạc Thiên thì cũng phải biết đầu đuôi ngọn ngành của mọi chuyện, để tránh người khác nói ra nói vào.

Nhiều người như vậy đang nhìn chằm chằm, Dương Lượng đương nhiên phải giữ mặt mũi trước.

“Sếp Dương, mọi chuyện là thế này...”

Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, kể Phạm Lạc Thiên khiêu khích Lâm Phi Vũ như thế nào, Lâm Phi Vũ chửi thề trước, sau đó Phạm Lạc Thiên tức giận ra tay đánh trước, tiếc rằng không đánh lại

người ta, nên mới gây ra tình hình như bây giờ.


Dương Lượng gật đầu, ông ta đã biết đại khái mọi chuyện, hai người họ đều có trách nhiệm.

Tuy nhiên, Lâm Phi Vũ đánh người trên bữa tiệc mà ông ta tổ chức là không được.

“Dẫn mấy người bọn họ đến phòng tôi.”

Dương Lượng cố tình chỉ vào nhóm người Lâm Phi Vũ và ra lệnh.

Chuyện này đương nhiên không thể giải quyết ở bên ngoài, để tránh mất mặt.

Thấy bảy tám vệ sĩ đi đến đây, Vu Nhược Hy cảm thấy hơi sợ hãi, túm lấy áo của Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ cho Vu Nhược Hy một ánh mắt an ủi, bước về phía trước một bước, nói: “Sếp Dương phải không? Người là do tôi đánh, nhưng ông có thể làm gì được tôi?”

Ông có thể làm gì được tôi?

Câu này vô cùng phách lối.

Đây chính là ý của Lâm Phi Vũ, mặc dù Lâm Phi Vũ nghe lời sư phụ đi ra trải sự đời nhưng cũng không thể để mặc người khác bắt nạt mình.

Lâm Phi Vũ không gây chuyện, nhưng càng không sợ phiền phức.

Nghe vậy, Dương Lượng nheo mắt lại, ông ta không hề tức giận với câu nói của Lâm Phi Vũ, mà cười nhìn Lâm Phi Vũ và nói: “Cậu là người đầu tiên khiến tôi tức giận trong những năm gần đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui