Điều này mới là nguyên nhân khiến Lưu Chí Cường nghĩ mãi mà không sao hiểu được?
“Xin lỗi tao thì có tác dụng gì, đi xin lỗi sếp Vu đi, nếu sếp Vu không tha thứ cho mày thì mày đừng mong được sống yên ổn.”
Lưu Đông Lâm chỉ vào Lưu Chí Cường và cao giọng hét lên, còn trưng ra vẻ hôm nay sẽ đánh chết anh ta.
“Sếp Vu, tôi xin lỗi, hợp đồng lần này là lỗi của tôi, xin cô hãy tha thứ cho tôi.” Lưu Chí Cường ấy thế mà có thể co được duỗi được, anh ta đi thẳng đến trước mặt Vu Nhược Hy và thành khẩn xin lỗi.
Vu Nhược Hy nghiêm mặt, chẳng mở miệng nói câu nào.
“Cụ thể mọi chuyện là thế nào, mày nói với tao cho rõ ràng đi.” Lưu Đông Lâm chất vấn.
Sau đó Lưu Chí Cường nói lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt.
“Anh vừa nói là chuyện này do Trác Chí Cương dặn dò anh làm sao?” Vu Nhược Hy ngẩn người khi nghe thấy cái tên quen thuộc này.
“Đúng vậy, Trác Chí Cương nói rằng không muốn nhìn thấy công ty Trúc Khê càng ngày càng phát triển, vì vậy khi biết chuyện cô đến Hương Giang đầu tư, liền bảo tôi lừa cô một vố.”
Lưu Chí Cường không hề giấu giếm, nói hết toàn bộ ngọn ngành mọi chuyện.
Không nói hết thì không được, nhìn sắc mặt của Lưu Đông Lâm, tính mạng của anh ta cũng khó giữ.
“Tôi biết rồi.” Wu Nhược Hy tức giận đến mức sắc mặt sa sầm.
Trác Chí Cương là con trai của một người bạn tốt của cha cô, cũng là người theo đuổi cô.
Hai nhà cũng có ý định kết thông gia, cha mẹ hai bên cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, hơn nữa còn lớn lên bên nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã.
Còn Vu Nhược Hy không hề có chút tình cảm gì với Trác Chí Cương, ngược lại còn cảm thấy có phần chán ghét.
Bắt đầu từ khi học cấp ba, Trác Chí Cương bắt đầu bội tình bạc nghĩa, chơi bời phụ nữ khắp nơi.
Loại người như vậy, Vu Nhược Hy làm sao có thể vừa mắt chứ.
Cha của Vu Nhược Hy cũng chỉ nhắc đến chuyện này vài lần, Vu Nhược Hy liền lấy cớ nói rằng mình còn rất trẻ, đang ở giai đoạn sự nghiệp đang lên cao, tạm thời không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Có lẽ Trác Chí Cương nhìn thấy Vu Nhược Hy càng ngày càng phát triển, sau này e rằng sẽ không có cơ hội nên mới bắt đầu ngáng chân Vu Nhược Hy.
“Anh ta ở trong nước, còn anh ở Hương Giang, hai người các người không xuất hiện cùng một lúc, sao anh lại quen biết anh ta, còn giúp anh ta lừa tôi?”
Vu Nhược Hy khó hiểu hỏi.
Nghe vậy, Lưu Chí Cường lộ vẻ lúng túng, ngập ngừng ấp úng.
“Nói.” Lưu Đông Lâm cao giọng quát.
“Chúng tôi quen biết nhau khi chơi phụ nữ, sở thích của mọi người rất giống nhau... Vì vậy...”
Lưu Chí Cường không giấu giếm nữa, anh ta thành thật trả lời.
Lúc này Vu Nhược Hy thật sự muốn gọi cha mẹ của mình đến đây, để họ nhìn xem đó chính là người mà họ muốn cưới cho con gái của mình.
Anh ta còn chẳng bằng con chó con lợn.
“Cút sang một bên đứng.” Lưu Đông Lâm chỉ vào góc tường.
“Sếp Vu, cô muốn làm dự án ở Tân Thành, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ, không cần nhường phần trăm lợi nhuận gì, coi như là chúng tôi xin lỗi sếp Vu.”
Lưu Đông Lâm ngay lập tức nhắc đến chuyện hợp tác dự án.
Nghe vậy, Vu Nhược Hy hơi ngẩn người. Ban đầu đàm phán với Lưu Chí Cường là lợi nhuận 8%, dự án này cần đầu tư ít nhất một tỷ, nói cách khác, Lưu Đông Lâm cho mình 80 triệu mà không được gì?
Dự án một tỷ, lợi nhuận cũng ở phạm vi mười lăm đến hai mươi phần trăm, trừ đi giá vốn tiêu dùng và tiền nhân công, sau khi trừ đi 8% lợi nhuận hợp tác, Vu Nhược Hy hoàn toàn không kiếm được tiền.
Hiện giờ Lưu Đông Lâm lại nói chẳng cần phải nhường phần trăm lợi nhuận gì, điều này có nghĩa là cho không.
“Thế này... Sếp Lưu, thế này không tốt lắm.” Vu Nhược Hy là người có nguyên tắc.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả, tại sao ông ta lại muốn cho không cô?
Lưu Đông Lâm có thể nói ra những lời này, hiển nhiên là vì nể mặt Lâm Phi Vũ, cô không thể vì tiền mà uổng công phung phí thể diện của Lâm Phi Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...