Ngồi thiền, hít vào thở ra, hít vào thở ra từng hơi một.
Đây là việc Lâm Phi Vũ làm mỗi ngày, mà đây cũng là thói quen mà anh đã hình thành từ khi còn nhỏ.
Mặc dù hiện tại tu vi của anh trì trệ, không có dấu hiệu đột phá, nhưng Lâm Phi Vũ vẫn kiên trì không ngừng.
Sau mỗi lần luyện công, cả người cảm thấy rất thư giãn và thoải mái.
Cảnh giới tu luyện của Lâm Phi Vũ được chia làm: Thối Thể - Ngưng Mạch - Tụ Khí — Lột Xác - Chân Linh - Khí Linh - Huyền Thù.
Cảnh giới hiện tại của anh là Tụ Khí cảnh, tới Thối Thể cảnh là có thể đánh bại võ giả Tiên Thiên rồi, về phần Huyền Thù cảnh, đó chính là mảnh đất của thần tiên thực sự, dời non lấp biển, không gì không làm được.
Nhưng mà con đường tu luyện đột phá cảnh giới rất khó, đặc biệt là trong thời đại thiếu linh lực này.
Lâm Phi Vũ chỉ cần đột phá Tụ Khí cảnh, đạt tới Lột Xác cảnh, vậy coi như hoàn toàn tiến dần từng bước, chân chính hình thành lột xác.
Lúc Lâm Phi Vũ tu luyện, mọi nhận thức của anh đều được giải phóng, đây cũng là một cách để người tu luyện chuẩn bị cho những tín hiệu nguy hiểm chưa biết rõ.
Đột nhiên, Lâm Phi Vũ cảm giác được dưới tầng có hơi thở của võ giả Hậu Thiên.
Lâm Phi Vũ mở mắt và ngừng tu luyện.
Sau đó dùng ý thức dò xét căn phòng dưới tâng, anh mơ hồ cảm nhận được ba luồng khí tức, trong đó hai luồng khí tức là người bình thường, một người khác là võ giả Hậu Thiên.
Lâm Phi Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng, anh nhìn thoáng qua căn phòng của Vu Nhược Hy, thấy hơi thở của cô đều đặn, chắc là cô đã ngủ rồi.
Lâm Phi Vũ đi thẳng từ cầu thang xuống tầng tiếp theo, đi tới ngoài cửa phòng, bên trong có âm thanh truyền ra.
“Thả vợ tôi ra, chuyện gì cũng có thể bàn bạc.” Một người đàn ông có chút bất lực cầu xin.
“Sếp Lưu, tôi nói thật cho anh biết, anh không có cơ hội sống đâu, tôi sẽ giúp anh hưởng thụ vợ anh.” Người đàn ông võ giả Hậu Thiên nói với giọng rất bình thản, trong lời nói lộ ra vẻ ham muốn.
“Đến cùng các người muốn làm gì? Lưu Đông Lâm tôi tự làm tự chịu, không liên quan đến người nhà.” Lưu Đông Lâm hét lớn một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ bất lực.
Năm xưa Lưu Đông Lâm là lão đại của một xã đoàn nào đó ở Hương Giang, lúc còn trẻ tranh giành địa bàn đắc tội với không ít người.
Sau đó chuyển sang làm doanh nhân, bây giờ là doanh nghiệp nổi tiếng của Hương Giang, một trong mười người giàu nhất của Hương Giang, có địa vị xã hội tương đối cao.
“Ông đừng nói với tôi, tôi chỉ đang làm việc giúp người sư đệ của tôi thôi, chờ sư đệ tới sẽ tự tay lấy tính mạng ông, báo thù cho cha của cậu ta.”
Võ giả Hậu Thiên thản nhiên nói, trong lòng anh ta thì một mạng người không hề đáng giá.
Anh ta là người tu luyện, nên coi cuộc sống con người trong thế giới trần tục chẳng là gì cả.
Người này vừa nói chuyện, vừa nhìn người đẹp cuộn mình trong lòng Lưu Đông Lâm bằng ánh mắt tham lam.
Dựa vào kinh nghiệm của anh ta, người đẹp ở độ tuổi này, chơi là thích nhất, đây đà, no đủ, hơn nữa rất trơn.
Lưu Đông Lâm thấy người đàn ông trước mặt nhìn chằm chằm vào vợ mình không kiêng nể gì, ông ta ôm vợ vào trong ngực.
Tuy rằng ôm càng chặt, nhưng cặp mông tròn trịa lộ ra, võ giả Hậu Thiên nhìn thấy âm thầm nuốt nước miếng, vốn định chơi đùa một lúc, nhưng bây giờ nhìn thấy tình huống này anh ta không chịu được nữa.
“Tôi đổi ý rồi.” Võ giả Hậu Thiên dùng một tay chống cằm, vẻ mặt cười xấu xa nói.
Lưu Đông Lâm còn tưởng rằng thay đổi ý gì, mặt lộ ra vẻ vui vẻ hỏi: "Anh quyết định thả chúng tôi sao?”
"Ha... Ông lên như diều gặp gió, là một trong mười người giàu nhất Hương Giang, sao đầu óc lại giống như đậu hủ vậy.” Võ giả Hậu Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi quyết định chơi đùa với vợ ông ở trước mặt ông, để cho ông nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ của vợ ông lần cuối.”
Hả...
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lưu Đông Lâm thay đổi lớn, người đẹp trong lòng ông ta sợ đến run rẩy.
“Không, xin anh, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho anh, toàn bộ tài sản đều thuộc về anh.” Lưu Đông Lâm lo lắng hét lên.
Người đàn ông trước mặt này có võ nghệ cao cường, chỉ trong vài phút đã hạ gục bốn vệ sĩ cực kỳ mạnh mẽ của mình, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, trực tiếp giãm chết tất cả.
Điều này làm cho trong lòng Lưu Đông Lâm sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.
Đây hoàn toàn không phải là người, người bình thường làm sao có thể bắt được hai người và trực tiếp nhảy lên bức tường dày cao ba mét chứ.
Lưu Đông Lâm câm như hến, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đau khổ cầu xin.
Võ giả Hậu Thiên nhìn thoáng qua Lưu Đông Lâm, thầm nghĩ: Mẹ kiếp, ông đây mà giết mày thì số tiền đó sẽ không còn là của mình nữa? Người phụ nữ đó không còn là của mình nữa?
Bốp...
Võ giả Hậu Thiên tát vào mặt ông ta một bạt tai, đầu óc Lưu Đông Lâm ong ong, trời đất quay cuồng, nếu không phải ý chí kiên cường chống đỡ thì bây giờ đã ngất đi rồi.
Ngay sau đó, khi Lưu Đông Lâm còn chưa hoàn hồn lại, võ giả ném ông ta lên vách tường trong phòng, ngã mạnh xuống đất.
“Ha ha... Chúng ta chơi đùa một chút đi.” Võ giả Hậu Thiên nhìn người đẹp đang hoảng sợ, cười ha hả nói.
Lâm Phi Vũ ở ngoài cửa nghe được lời này, một tay đè lên tay nắm cửa, dùng chân khí mở căn phòng ra, sau đó chậm rãi đi vào và thuận tiện đóng cửa lại.
Đột nhiên có người đi vào, làm cho ba người trong phòng hoảng sợ.
Đặc biệt là tên võ giả Hậu Thiên kia, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ.
“Mày là ai?” Võ giả Hậu Thiên lộ ra ánh mắt khát máu, trạng thái như gặp kẻ thù lớn.
"Luyện võ là dùng để tăng cường thể chất, không phải dùng để giết hại người bình thường.” Lâm Phi Vũ phớt lờ lời nói của người đàn ông, nhẹ nhàng nói.
“Muốn chết à."” Người này không nói hai lời mà nhanh chóng tấn công, tung một đòn tấn công sắc bén, anh ta đá vào một bên mặt của Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ dùng cánh tay chặn lại, sau đó nhanh chóng vung chân đá vào bụng anh ta, người đàn ông bị đau quỳ xuống đất, lấy hai tay ôm bụng.
Sắc mặt của võ giả Hậu Thiên thay đổi rõ rệt, anh ta biết hôm nay mình gặp phải đối thủ rồi.
“Tao là đệ tử của Xiển Âm Tông, bây giờ mày dừng tay vẫn còn kịp đấy.” Võ giả Hậu Thiên ôm bụng quỳ xuống đất, vẻ mặt khó chịu, tự giới thiệu.
Nếu không giới thiệu thì cũng không sao, nhưng vừa giới thiệu thì Lâm Phi Vũ đã nổi lên sát ý muốn giết người.
Xiển Âm Tông, đây là một môn phái tà ác chuyên trộm hương trộm ngọc, làm nhục phụ nữ, như một con chuột bị mọi người kêu gọi đánh đập.
Lâm Phi Vũ nghe xong vung tay lên, trực tiếp khống chế người đàn ông kia bay lên giữa không trung, sắc mặt của võ giả Hậu Thiên kia thay đổi, kêu lên: "Hóa kình ngoại phóng?"
Mà Lưu Đông Lâm đang nằm trên mặt đất thì sững sờ khi nhìn mọi thứ trước mặt.
Ông ta trợn tròn mắt, biểu cảm hơi lố.
Đây đâu còn là người nữa, mà chính là thần.
Trước kia ông ta không tin trên thế giới này có thần tôn tại, nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, ông ta cảm giác mình chính là ếch ngồi đáy giếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...