Tuyết Nguyệt Chi Vân

Mũ áo choàng rũ xuống, gương mặt như tạc tượng hiện ra cùng mái tóc trắng.

Tuyết Cảnh Nguyệt nhìn cô trước mắt mình nhỏ bé đến mức chỉ cần một tay thì hắn cũng có thể bóp nát.

Rõ ràng đây là vị Chiến Thần cùng hắn chiến đấu qua bao trận, là kẻ thù có thể sống trước mặt hắn lâu nhất từ trước giờ. Nhưng trong mắt hắn hiện tại, cô chỉ đơn giản là một cô nương bình thường, không quyền thế, không thể giết hắn nhưng hắn biết cô cũng không hề thích hắn, còn sợ hãi hắn.

Cả hai nhìn vào mắt nhau rất lâu, như thể đang thăm do tâm tư đối phương. Ánh mắt của Cảnh Nguyệt rất sâu, không thể tìm thấy lối ra cũng không thể tìm được bất kỳ cảm xúc cụ thể nào cả.

Nhìn thấy lọn tóc của Tuyết Cảnh Nguyệt rũ xuống, bất giác cô lại nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc trắng của hắn.

Tâm thần cô lúc này như bị mê mẫn bởi vẻ đẹp trước mắt, cô phát hiện bản thân có một sở thích đặc biệt, đó là khi ở gần hắn lại rất thích vuốt ve tóc trắng của hắn.

Cũng với gương mặt này, nhưng khi cô ở gần Cố Nghị, lại rất thích được hắn nắm tay. Bàn tay của hắn giống với Tuyết Cảnh Nguyệt, vô cùng đẹp nhưng cũng vô cùng lạnh.

Hạ Chi Vân chần chừ bước lại gần hắn hơn, hắn vẫn đứng im cúi đầu nhìn cô, mặc cô tuỳ ý. Cô cầm lấy bàn tay hắn, một cảm giác lạnh buốt xuyên thấu cả tâm hồn.

Cô chỉ nhẹ nhàng cầm bàn tay hắn, như đang sưởi ấm cho hắn, mặc dù biết rõ việc này là thừa thải.

Cô không biết có phải bản thân bị ảo giác hay không mà có lẽ đôi mắt của hắn càng ngày càng sáng hơn, từ lần đầu tiên gặp mặt sau khi mất trí nhớ, cảm giác cũng khác hoàn toàn. Chợt lý trí của cô giật mình tỉnh lại, kéo cô về thực tại. Cô buông lọn tóc trên tay cùng với bàn tay hắn ra.

Tuyết Cảnh Nguyệt cảm nhận được vẫn còn hơi ấm trên bàn tay, chỉ im lặng nhìn bàn tay lạnh băng của mình vừa được cô sưởi ấm.


- “Ta sắp trở về Thiên Giới, kế hoạch của ngài e là phải kết thúc rồi!”

Hạ Chi Vân nghiêm túc nói với hắn, Tuyết Cảnh Nguyệt cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, như hắn ta đã biết trước. Chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng càng trở nên xinh đẹp.

- “Cô đến đây chờ ta chỉ để nói điều này?”

- “Không thì sao?”

Tuyết Cảnh Nguyệt không trả lời chỉ nhìn chằm chằm Hạ Chi Vân, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào cả. Cô tiếp tục nói:

- “Chẳng lẽ ngươi mong đợi ta sẽ tiếp tục trở thành quân cờ trong tay ngươi mặc ngươi lợi dụng sao? Tuyết Cảnh Nguyệt, ngươi có thể giết ta, hà cớ gì dày vò ta như vậy chứ?”

Tuyết Cảnh Nguyệt lạnh lùng trả lời:

- “Cô nghĩ ta không dám giết cô sao?”

Hạ Chi Vân cười một cái, ngay cả ánh mắt và giọng nói hiện lên sự ghét bỏ:

- “Nếu ngươi giết ta rồi, cũng không có lợi. Nếu không cần gì giữ lại mạng của ta đến tận bây giờ giờ chứ?”

Giọng nói của cô càng ngày trở nên gay gắt, như sự phẫn nộ của cô đã được bày tỏ một lần cho hết, còn có phần như đang cố tình đả kích hắn:


- “Tuyết Cảnh Nguyệt! Ngươi rõ ràng có thể dễ dàng giết chết ta, cướp lấy Hoả Ly kiếm thậm chí là có thể giết chết Thế Long và Lôi Chi Kỳ đoạt kiếm thần. Nhưng ngươi lại hèn hạ, bỉ ổi vô liêm sỉ, lại dùng thủ đoạn ghê tởm để lợi dụng ta. Ngươi không khác gì trong lời đồn, một đại ma đầu ác độc không có trái tim! Ngươi so với Thế Long, đúng là một trời một vực.”

- “Cô thử lặp lại những lời mình vừa nói!”

- “Ta nói ngươi so với Thế Long còn không bằng…”

Ánh mắt của Cảnh Nguyệt dần dần mất đi sự dịu dàng trước đó, khi cô còn chưa dứt câu hắn liền dùng tay bóp lấy cổ của cô. Đôi mắt trở nên tàn ác của kẻ săn mồi, như một phát có thể bẻ gãy cổ của cô, giọng nói của hắn mang theo sự tức giận khiến người khác như bị dồn ép vào bước đường cùng, mạnh mẽ và quyền lực:

- “Ghê tởm, hèn hạ, không có trái tim! Phượng Chi, đừng tưởng bản thân mình quan trọng. Ta trước giờ chưa vì một ai mà mất bình tĩnh, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của ta, còn giữ cô lại để làm gì chứ?”

Cánh tay bóp chặt cổ cô càng ngày càng nâng cao, chân của cô cũng dần dần rời khỏi mặt đất. Cô dùng hai tay hết sức bấu lấy tay hắn nhưng có vẻ lần này hắn thật sự muốn giết cô.

Cô cảm giác cổ họng cứng đờ, một chút không khí cũng đều không lọt vào được. Ánh trăng khuyết trong tầm mắt của cô mờ dần đi, dường như mọi xúc cảm trên gương mặt từ tức giận, khó chịu, sợ hãi cũng biến mất.

Hai tay của cô hoàn toàn thả lỏng mà buông xuống, ngay giây phút cô tưởng rằng mình đã bị bóp chết thì bàn tay ở cổ buông lỏng ra. Không khí được tràn vào khiến cô có lại sức sống.

Cô được thả xuống, chưa kịp lấy lại tinh thần thì một thân cao lớn ôm lấy bao phủ hết toàn bộ cơ thể cô. Gương mặt của cô đặt lên vai của hắn, khó khăn hô hấp, hai tay ra sức muốn đẩy hắn ra xa nhưng cũng chỉ còn lại một chút sức lực không đáng nói, giọng nói khàn khàn thiếu không khí của cô vang lên, có sự uất ức bất lực sợ hãi, và cả sự phẫn nộ:

- “Ngươi phát điên rồi sao? Mau buông ta ra!”


Tuyết Cảnh Nguyệt khẩn trương ôm lấy cô không buông, giọng nói có chút kỳ lạ:

- “Xin lỗi! Cô không sao chứ?”

Hắn vậy mà lại lo cho cô, rõ ràng vừa nãy còn phát tiết đòi giết cô. Thậm chí chỉ cần thêm một chút nữa thì cô đã trở thành cái xác không hồn trong tay hắn. Ngay lúc bản thân cảm thấy bất ngờ, hoảng loạn, cô ngửi thấy một mùi hương nồng nặc trên người Tuyết Cảnh Nguyệt.

- “Ngươi uống rượu sao?”

Hắn không trả lời, cũng không buông cô ra, mắt nhắm chặt lại, có vẻ như vừa rồi cũng rất sợ hãi. Cô còn tự nghi ngờ rằng “Hắn đây là sợ mình chết sao?”. Mặc dù chuyển động của hắn rất nhẹ, nhưng cô có thể cảm nhận được, cơ thể của hắn đang run lên.

Tuyết Cảnh Nguyệt trước khi đến gặp cô đích thực đã uống rượu, mà lại còn uống rất nhiều. Toàn cơ thể đều toả ra mùi rượu, chỉ cần ngửi thôi cũng đã say rồi.

Hắn uống rượu vì muốn bản thân có thể bình tĩnh khi đến gặp cô, bản thân hắn lại không ngờ cô lại nói ra những lời đả kích, hắn vốn không quan tâm, chưa từng để tâm người khác bàn tán gì về mình. Những kẻ khác có thể chửi hắn, ghét bỏ hắn, nhưng khi nghe những lời nói ghét bỏ đó do chính cô nói ra đã thật sự khiến hắn không thể nào bình tĩnh được nữa.

Hắn thật sự đã phát điên, vì cô dám đem hắn nói rằng không bằng một Thế Long ngu xuẩn kia.

Trong lòng hắn tức giận, lại vì đầu óc đã không còn được tỉnh táo mà đã không thể kiềm chế được ra tay với cô. Nhưng khi hắn thật sự biết rằng người mà hắn đang giết là cô, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi uất ức giãy dụa trong tay mình thì hắn lại bàng hoàng.

Hắn chưa bao giờ muốn giết cô, vì vậy khi hắn nhận ra chỉ thiếu chút nữa thôi cô đã nằm gọn trong tay hắn không còn hơi thở. Hắn sợ hãi, chưa bao giờ bản thân hắn lại vì một người, vì giết một quân cờ mà sợ hãi như vậy.

Lời xin lỗi của hắn là thật lòng, nhưng đối với cô lúc này lại giống như một sự sỉ nhục, bắt nạt một người mất đi ký ức như cô, mất đi năng lực vốn có thì có gì hay ho chứ. Cô không ngừng dùng tay đánh vào ngực hắn, giãy dụa muốn thoát khỏi sự nhục nhã này.

Đợi đến khi bản thân cô đã mệt, không còn sức lực nữa. Hắn mới từ từ buông cô ra, gương mặt lại trở về vẻ lạnh lẽo, hắn vẫn không hoàn toàn thả cô ra, giữa chặt lấy hai tay của cô, cúi xuống nhìn cô, giọng nói vô cùng trầm mang theo một chút mị lực:


- “Nhìn thẳng vào mắt ta!”

Cô không muốn nhìn vào mắt hắn, nhưng không biết tại sao vẫn nghe lời hắn mà nhìn vào. Có lẽ do cô cũng đã bị hương rượu trên người hắn làm cho say, cũng có lẽ sự nghe lời này vốn đã là thói quen của cô đối với hắn.

Ánh mắt của hắn loé lên một tia sáng màu đỏ. Ngay lập tức cô cảm thấy cơ thể bỗng dưng mất hết sức lực, không thể vùng vẫy, lại không thể nói, lý trí dần dần bị khống chế.

- “Hạ Chi Vân, ta đúng là như cô nói, là một kẻ ác độc tàn nhẫn. Một đại ma đầu mà người đời đều ghét bỏ. Trước giờ trong mắt ta chưa từng chứa đựng bất cứ ai, cũng không cần ai để ta vào mắt. Nhưng một khi cô đã bước vào vũng bùn này, ngay từ đầu đã không ghét bỏ ta, lại dám nhìn thẳng vào mắt ta. Trong mắt ta chỉ có thể nhìn thấy cô, vậy thì cô không thể biến mất, cũng sẽ không thể rời khỏi mắt ta. Cô mãi mãi sẽ chỉ được ở bên cạnh ta, thuộc về ta.”

Lời nói của hắn vừa dứt, cô liền bất tỉnh ngã vào lồng ngực hắn. Hắn ôm lấy cô, xoa đầu cô:

- “Ngủ một giấc đi! Tỉnh lại rồi, mọi thứ sẽ đều được giải quyết!”

Bản thân hắn rõ ràng biết được dùng thuật thôi miên với cô là vô liêm sỉ bỉ ổi, hắn cũng chỉ từng dùng một lần duy nhất với cô, hắn định là sẽ không bao giờ dùng tới nữa. Nhưng có lẽ mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, hôm nay hắn dùng thuật này một lần nữa lên cô là bất đắc dĩ.

Trước giờ châm ngôn của hắn chưa bao giờ dùng cách đê tiện hèn hạ bỉ ổi này để làm điều gì. Không thích ai hắn chỉ cần giết, chưa từng có ai dám nói ra là ghét bỏ hắn ngay trước mặt, hắn là đại ma đầu ác độc nhưng người đời đều biết hắn quyết đoán, chẳng cần dây dưa vì bất kỳ điều gì.

Vì thế mà cô miễn cưỡng trở thành người đầu tiên nhận được phần đặc ân này của hắn, bị hắn dùng thuật thôi miên khống chế, thăm dò tâm tư, là người đầu tiên có thể sống sót khi nhìn thẳng vào mắt hắn cũng có thể nói là đã rất may mắn rồi. Mà ngay cả Phượng Chi trước đây khi giao đấu cũng chưa một lần nào dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trước đây Hạ Chi Vân cảm thấy hắn khiết tịnh, là người mà ngay cả khi trong vũng bùn cũng phát sáng, không hề bị vấy bẩn. Chưa từng nhuốm màu hồng trần bi ai, hắn với những kẻ ác khác hoàn toàn khác biệt.

Nhưng bây giờ thì sao chứ? Hắn ngay từ đầu đã lợi dụng cô bằng cách vô liêm sỉ, thì bây giờ không muốn trở lại làm một kẻ ác công bằng nữa. Hắn muốn chiếm hữu cô, khiến cô cùng hắn chìm sâu vào vũng bùn lầy không thể thoát. Trực tiếp đem dục vọng mà bản thân hắn luôn muốn chối bỏ hợp lại thành một.

Một thân áo trắng tóc trắng, cho dù có tinh khiết sạch sẽ đến mấy thì một khi đã chọn cách thức xấu xa ghê tởm nhất để làm thì sao có thể trở lại khiết tịnh như trước đây được nữa chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận