Ma Quân lúc này đã có mặt, sẵn sàng chờ Ma Tôn ra lệnh. Tuyết Cảnh Nguyệt nhìn thấy nữ nhân vừa kề dao vào cổ Chi Vân vẫn còn đang nằm dưới đất, ra hiệu bắt ả lại:
- “ Bắt ả đó lại, điều tra cho rõ kẻ đứng đằng sau. Nếu không khai ra thì cả đời này cũng không cần dùng lưỡi nữa, khắc chữ ‘Ma’ lên mặt cô ta, lột da, rút gân, đập gãy xương rồi ném xuống vực Vong Xuyên.”
Nghe vậy Lôi Chi Kỳ lại thắc mắc, dùng giọng điệu có phần khoa trưởng như mỉa mai:
- “Không hổ danh là danh bất hư truyền nha, mang tiếng ác bấy lâu. Nay cũng ra dáng rồi, chỉ là ta thắc mắc bình thường ngươi giải quyết chuyện bình tĩnh, thẩm vấn cũng thích chơi đùa hồi lâu khiến người ta sợ hãi tột cùng mới hạ màn kịch. Nay lại không thể chịu nổi mà sát phạt quyết đoán như vậy sao?”
Cảnh Nguyệt nhìn hắn bằng con mắt sắc lạnh, gương mặt có phần nguy hiểm, nửa đùa nửa thật:
- “Nếu ông muốn ta chơi đùa, ông cũng có thể trải nghiệm cảm giác đó…”
Nhìn thấy nét mặt cùng lời nói bông đùa nhưng ngông cuồng của hắn, lại thật giả lẫn lộn, nghiêm túc khác thường. Lôi Chi Kỳ biết rằng hiện tại Cảnh Nguyệt không rảnh để nghe hắn trêu đùa nữa, nghe thanh âm trầm đặc của hắn cũng hiểu bây giờ không thể chọc hắn.
Lôi Chi Kỳ phải quay qua chỗ khác điều chỉnh nhịp thở một chút và suy nghic một chút, vừa quay lại định nói tiếp thì hắn và Chi Vân đã biết mất rồi.
Lôi Chi Kỳ tỏ vẻ bất lực, tức giận mà giậm chân xuống đất, nhưng nhìn lại hiện tại chỉ còn mình hắn ở đây, kí ức không vui hiện về.
Đêm xuống trời càng lạnh, không khí khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, trên đời này hắn chưa từng sợ bất kỳ ai, duy chỉ có nỗi ám ảnh sợ hãi duy nhất là sợ bóng tối. Ngay sau khi suy nghĩ kĩ càng, quyết định đến Ma Giới.
——-
Tình hình của Hạ Chi Vân càng ngày càng tệ, huyết sắc đã nhợt nhạt đi vài phần. Tuyết Cảnh Nguyệt đặt cô nằm trên giường ngọc băng vạn năm trong hang động tuyết trên núi Tuyết Sơn để chất độc trong cơ thể cô tạm thời không phát tác.
Đây là nơi bí mật của hắn, cũng chưa từng ai đặt chân được đến đây. Tuyết Cảnh Nguyệt sống ở đây hơn vạn năm, đây cũng là nơi mà hắn dùng làm nơi ẩn náu để bế quan tự phong tâm thức.
Tuyết Cảnh Nguyệt ngồi bên cạnh giường nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của cô, vô thức nắm tay đã bóp chặt. Hắn dùng dao cứa qua vết thương trên cổ cô, sau đo đem con dao dính máu độc ra ngoài.
Hắn trở về Băng Nguyệt Cốc, Hạ Tố Ngư thấy nét mặt hắn có vẻ bất thường nên dò hỏi. Chỉ thấy hắn ra lệnh cho thuộc hạ gọi Tử Nhan đến.
Sau khi hiểu rõ tình hình về bọn yêu quái, Hạ Tố Ngư lo lắng không thôi:
- “Sao tự nhiên Vân Nhi lại bị thương?”
Tuyết Cảnh Nguyệt thành thật trả lời:
- “Bị một yêu nữ làm bị thương, nhưng không phải là yêu quái!”
Hạ Tố Ngư suy nghĩ một lúc, thắc mắc hỏi hắn:
- “Nói như vậy bọn yêu quái đó còn có người đứng sau?”
- “Phải, ta đã cho người thẩm vấn ả yêu đoa rồi. Nhưng ta đoán chừng cô ta sẽ không khai ra.”
Hắn quay qua, ánh mắt và giọng điệu đều hạ xuống nhờ vả Tố Ngư:
- “Tỷ tỷ, nữ nhân ta không tiện tự tay dùng hình. Vẫn là nhờ tỷ đến giám sát tra hỏi. Ta đã căn dặn nếu không khai thì cũng không cần để ả ta sống. Nhưng cô ta là đầu mối duy nhất, nếu để cô ta chết thì mọi manh mối đều sẽ kết thúc vì vậy cô ta nhất định phải sống”
Hạ Tố Ngư gật đầu đồng ý, có điều đây là lần đầu thấy dáng vẻ nhượng bộ nhờ vả hiếm có này của hắn, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười:
- “Ồ, là không tiện tra tấn nữ nhân nhưng lại tiện tay chăm sóc một nữ nhân khác sao?”
Tuyết Cảnh Nguyệt không phản bác, ánh mắt né tránh. Mặc dù cảm xúc không thể hiện ra nhưng ánh mắt vẫn không thể giấu:
- “Cảnh Nguyệt, mắt của đệ là điểm mạnh có thể giết người nhưng cũng chính là điểm yếu của đệ. Đệ xem! Tất cả cảm xúc của đệ, ánh mắt đều không thể che dấu.”
Tuyết Cảnh Nguyệt nghe những lời này liền tỏ vẻ không quan tâm, cố tình tránh né kiếm cớ rời đi nhưng chưa kịp đi thì l lúc này Tử Nhan đã tới.
Tuyết Cảnh Nguyệt có vẻ không hài lòng:
- “Tác phong chậm chạp như vậy, bây giờ mới tới, ngươi rốt cuộc đi đâu?”
Tử Nhan run sợ, giải thích:
- “Tôn thượng kêu thuộc hạ tìm tung tích Lôi thần kiếm và Gương Quá Khứ. Thuộc hạ vẫn dốc sức tuân lệnh nên không kịp nhận mệnh lệnh, Tôn thượng tha tội.”
- “Vậy ngươi đã kiếm được gì?”
Tử Nhan lấy ra 5 mảnh vỡ của gương dâng lên rồi nói:
- “Thuộc hạ không kiếm thấy Lôi thần kiếm, có điều đã thu thập đủ các mảnh vỡ của Gương Quá Khứ. Có điều nếu muốn tái tạo lại, có lẽ sẽ phải tốn nhiều công lực, mất khá nhiều thời gian thì mới hoàn thành được.”
Tuyết Cảnh Nguyệt cầm lấy mảnh vỡ của gương, đây là vật duy nhất có thể chứng minh Tuyết Liên, mẹ của hắn bị đổ oan.
- “Tốt lắm! Ngươi không cần đi nữa, ta đã kiếm thấy tung tích Lôi Thần Kiếm rồi, đợi thời cơ thích hợp ta sẽ tự tay đoạt lấy.”
Sau đoa hắn lấy ra con dao dính máu độc của Hạ Chi Vân đưa cho cô ta, Tử Nhan nhìn thấy lại nhíu mày lại:
- “Đây là?..”
- “Ngươi có thể giải được độc này không?”
Tử Nhan đơ ra một lúc, rồi gật đầu. Giống như cô ta đang cố gắng kìm chế sự lo lắng gì đó trong lòng.
Tử Nhan đưa cho Ma Tôn một lọ thuốc, đây là thuốc giải. Tử Nhân nổi danh ở Ma Giới điều chế độc dược rất giỏi, độc mà cô ta chế ra chưa ai có thể giải.
Ở Ma Giới tuy còn có một người điều chế thuốc giải là Hạ Liễu Quy, nhưng cũng chỉ chế tạo được ra những loại thuốc tác dụng rất thấp, chủ yếu là thuốc chữa thương cho Tuyết Cảnh Nguyệt. Bởi vì cô ta thiên về độc dược bí hiểm còn Hạ Liễu Quy chỉ thiên về thuốc chữa bệnh nên So với Tử Nhan quả thật là kém xa.
Tuyết Cảnh Nguyệt cầm lấy thuốc giải độc, lập tức đến núi Tuyết Sơn.
Độc trong cơ thể của Hạ Chi Vân sau khi được giải đã hoàn toàn không còn vấn đề gì lớn. Chỉ là vế thương trên cổ vẫn còn chảy máu nên hiện tại vẫn chìm trong hôn mê.
Hắn dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào chỗ vết thương hở, dùng thuật hàn băng đông máu. Sau khi thấy máu không còn chảy mới nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên trên cổ cho cô.
Vì thấy vết thương khá sâu nên Tuyết Cảnh Nguyệt đã đến tìm Hạ Liễu Quy để xin thuốc, Hạ Liễu Quy cũng bất ngờ vì lần đầu thấy Thúc Thúc lại tự động đến xin thuốc một cách nhẹ nhàng như vậy.
Lúc đầu khi hắn biết vị thúc thúc này đến xin thuốc là để chữa cho vị tỷ tỷ có danh không thực này của hắn đã tính chối chết cũng không đưa. Nhưng cuối cùng lại nghe Tuyết Cảnh Nguyệt nói một câu:
- “Trước đây cô là là địch, bây giờ là người của Ma Giới. Con có chối bỏ thì cũng phải đặt đại cuộc lên hàng đầu. Nếu đối xử tốt, cứu được một mạng người, biết đâu sau này lại có thêm một vị tỷ tỷ tốt thì sao?”
Lý do của Tuyết Cảnh Nguyệt dĩ nhiên có phần qua loa hời hợt, làm gì có ai đến xin thuốc trị sẹo mà có thể cứu được một mạng người chứ?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đưa, một phần cũng vì lương tâm bị lời nói của thúc thúc này khơi dậy, và một phần cũng là đã lỡ nhìn vào đôi mắt của Tuyết Cảnh Nguyệt, dĩ nhiên thuật thôi miên đối với bất cứ ai cũng không thể từ chối.
——-
Tuyết Cảnh Nguyệt trước giờ là người không viết nương tay, trong đầu hắn không có hai chữ ‘nhẹ nhàng’. Nhưng từng cử chỉ động tác hắn dành cho cô đều là nhẹ nhàng nhất, thậm chí có phần nhẫn nhịn.
Một người vẻ ngoài lạnh như băng, tâm địa lại cục súc như hắn chỉ thích hợp để giết người, làm gì có thể phù hợp với hình tượng chiều chuộng nâng niu nữ nhân.
Có lẽ Hạ Chi Vân chính là ngoại lệ đối với hắn, Tuyết Cảnh Nguyệt ngồi trên giường, ánh mắt đều toát ra vẻ ôn nhu nhìn người đang ngủ. Trong hang động lạnh lẽo này, không biết từ lúc nào tâm hắn lại trở nên ấm nóng như vậy.
———-
Khi Hạ Chi Vân tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm ở phòng ngủ trước kia trong Băng Nguyệt Cốc, bên cạnh là Hạ Tố Ngư đang ngủ gật. Bà ấy đã chăm sóc cô từ khi Tuyết Cảnh Nguyệt bế cô về đây. Nhìn thấy bà ấy quan tâm yêu thương mình như vậy, trong lòng của cô rất cảm động.
- “Mẹ!”
Cô cất tiếng gọi đánh thức Hạ Tố Ngư, bà ấy tỉnh giấc liền tới cầm tay của cô hỏi:
- “Dậy rồi sao? Còn thấy chỗ nào không khoẻ không?”
Hạ Chi Vân lắc đầu, nói mình vẫn khoẻ.
Lúc này Hạ Liễu Quy đã xông vào phòng, Tố Ngư thấy vậy liền nạt hắn một trận:
- “Không có phép tắc, vào phòng của tỷ tỷ con không biết gõ cửa sao?”
Cậu ta thô lỗ quen rồi, trước giờ Ma Giới chỉ có mỗi Hạ Tố Ngư là nữ, còn lại đều là nam giới. Nay bỗng nhiên có sự xuất hiện của Hạ Chi Vân vẫn chưa thể quen lịch sự được.
Nhưng bản thân cậu cũng cảm thấy mình có lỗi, cô đã bị thương vầy rồi mà hắn còn muốn kiếm chuyện, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình thật còn không bằng đám yêu ma kia.
Vốn tính là thấy cô tỉnh liền vào kiếm chuyện với cô, giống như 20 ngày trước cô ở Ma Giới cũng bị cậu kiếm chuyện để chọc tức cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không hề tức giận mà ngược lại mặc cậu làm đủ trò.
Tính tình Hạ Liễu Quy vẫn như một đứa trẻ ham chơi, trước giờ vẫn luôn có ác cảm với Phượng Chi. Nhưng không hiểu sao nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô ngồi trên giường lại cảm thấy lương tâm trổi dậy. Lập tức móc ra trong túi vài lọ thuốc đặc chế, tay chân vụng về lúng ta lúng túng nhét vào tay cô:
- “Tỷ…tỷ cầm lấy. Nó có tác dụng liền sẹo rất nhanh.”
Chi Vân mỉm cười dịu dàng:
- “Cảm ơn, đệ đệ!”
Lần đầu cậu nghe cô gọi mình là Đệ Đệ, trước giờ cô rất ít mở miệng ra nói chuyện với cậu bởi vì cậu cũng chỉ suốt ngày chọc giận cô. nghe được hai từ này trong lòng Hạ Liễu Quy chợt nhớ đến câu nói của tiểu thúc: “…biết đâu sẽ có được một tỷ tỷ tốt thì sao?”
Cậu chưa từng nghĩ có ngày sẽ có thêm một vị tỷ tỷ, trước đây đều cố chấp mà vẫn có ác cảm. Nghĩ lại Chi Vân từng bị cậu chọc một cách quá đáng nhưng không hề trách móc, ngược lại còn nói giúp cho cậu mỗi lần bị mẹ quát mắng. Тru𝓎ện chính ở ( t r u 𝒎 t r u 𝓎 e n.𝘝𝙉 )
Có lẽ trong giây phút này, Hạ Liễu Quy nhận ra rằng có thêm một tỷ tỷ không hẳn là điều xấu, mà Phượng Chi sau khi mất trí nhớ cũng không quá đáng ghét như cậu tưởng.
Nhìn người phụ nữ ngay trước mắt dịu dàng ôn nhu, lại thấy Hạ Liễu Quy trước giờ phá phách có ác cảm với cô lại bỗng nhiên quan tâm mình. Mặc dù Hạ Chi Vân không thể nhớ ra trước đây như thế nào, nhưng hiện tại đều đã có cảm giác rất quen thuộc, giống như một gia đình thật sự vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...