Cố Nghị vẫn bất tỉnh nằm trên giường, Hạ Chi Vân nhanh chóng dùng khăn nhúng nước ấm để lên trán hắn. Canh gừng cô đã nấu xong, nhờ sự trợ giúp của Tiểu Thất mà đỡ Cố Nghị dậy, đút canh gừng cho hắn.
Ngay thời điểm này điều cô nghĩ trong lòng duy nhất là mong Cố Nghị không được xảy ra chuyện. Nhưng cách của cô so với cơn lạnh của hắn như hạt cát giữa sa mạc, mãi mà hắn chẳng thể bớt lạnh. Ngay cả Tả thái y nổi tiếng trong Thành cũng bó tay. Nhưng không phải là hết cách, Tả thái y nói rằng còn một cách có khả thi, nhưng có vẻ cách này khó thực hiện nên hắn còn chần chừ:
- “Không phải là hết cách. Nhưng cách này có thể sẽ ảnh hưởng đến cô nương đây.”
Cô rất lo cho Cố Nghị, dù sao hắn cũng vì cứu cô nên bị như vậy. Cô không thể thấy chết không màng, nên đành mở miệng cầu xin thái y:
- “Chỉ cần có cách, ta sao cũng được!”
Thái y cũng chỉ đành thở dài nói rõ ràng cặn kẽ cho cô nghe:
- “Trong người của Vương Gia đang có một sức mạnh hàn băng vô cùng lớn, nhưng lại có một thứ gì đó phản lại sức mạnh ấy, không thể dung nhập khiến cơ thể phản phệ. Mới sinh ra hiện tượng từ ngưng băng cơ thể. Nếu để kéo dài tình trạng càng nặng, ngài ấy thật sự sẽ đông thành tảng băng. Ta có một liều thuốc Hoả Chí dược đan. Là một loại thuốc khiến cơ thể dần trở nên nóng như lửa đốt. Có thể sẽ giúp ngài ấy khỏi chứng hàn băng”
Hạ Chi Vân lúc này vui mừng:
- “Vậy thì hay quá. Ông mau lấy đan dược đó ra đi.”
Tả Thái y lại lắc đầu:
- “Bây giờ không thể cho ngài ấy uống. Cơ thể cậu ấy là hàn băng, vốn dĩ mỗi tháng bế quan dung hợp là được. Nhưng những lúc đó đều sẽ không thể sử dụng nội lực, lần trước ngài ấy đã một lần phá lệ, lần này lại dùng nội lực khiến cơ thể không thể chịu được mà hoàn toàn tách nguồn sức mạnh làm hai. Bây giờ muốn dung hợp chỉ còn một cách.”
Tả thái y nhìn vào Hạ Chi Vân rồi nói tiếp:
- “Dùng cơ thể có hoả lực hợp tu với ngài ấy. Dung hoà lẫn nhau. Chỉ cần tiểu thư uống Hoả Chí Đan sẽ khiến cơ thể trở thành trở nên nóng như lửa đốt. Mà tiểu thư lại là cô nương duy nhất bên cạnh Vương Gia. Chuyện này, muốn cứu hay không cứu vẫn chỉ mình cô mới có thể quyết định.”
Hạ Chi Vân dường như chết lặng, cô hiểu rõ hợp tu nghĩa là gì. Nhưng thời điểm hiện tại, giữa cô và hắn không mấy thân thiết. Cô từng cứu hắn, hắn cứu lại cô cũng coi như huề vốn. Tiểu Thất và Vệ Trung có mặt cũng van xin cô cứu hắn.
Ngay lúc này thật sự cô đã muốn mở miệng từ chối cách thức chữa bệnh này, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt đang lạnh cóng nằm trên giường cô lại không nỡ để hắn chết. Trong khi cô đang lưỡng lự, Tả Thái Y chợt nói tiếp:
- “Hạ Tiểu Thư, thật ra hợp tu không phải là nhất thiết phải làm chuyện đó… chỉ cần tiếp xúc cơ thể bên ngoài. Dùng hơi ấm nóng áp đi cơ hàn lạnh là được.”
Nghe được lời này, có vẻ cô cũng bớt lo lắng hơn. Dĩ nhiên mặc dù chỉ là tiếp xúc bề ngoài nhưng danh tiết của cô cũng sẽ không còn. Nhưng lúc này cô không còn quan trọng mấy thứ đó nữa, vì vậy gật đầu đồng ý.
———-
Trời tối, sau khi uống Hoả Chí đan dược thì nửa canh giờ sau cơ thể Hạ Chi Vân đã bắt đầu nóng lên. Dần dần cô cảm nhận được ruột gan như nóng đến phát cháy. Trái ngược với Cố Nghị, vầng trán cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiểu Thất đã đi ra ngoài nhường không gian lại cho cô và Vương Gia. Chuyện hợp tu của Vương Gia khiến tất cả người trong phủ sắp nổ tung rồi!
Còn bản thân cô lại lo lắng chần chừ mãi chưa hành động. Nhưng khi chạm nhẹ vào mu bàn tay đầy gân xanh lạnh lẽo của hắn, cô mới phát hiện tay hắn đã xuất hiện những mảng tuyết. Cô đã biết cô có thể từ từ nhưng hắn thì không chờ được nữa. Không chần chừ nữa cô lập tức dứt khoát cởi bỏ y phục của hắn để lộ ra bờ ngực trần. Cô trèo lên giường cởi bỏ lớp áo ngoài của mình, cho đến khi chỉ còn lại lớp áo lót lụa mỏng bên trong, cô mới chậm rãi nằm lên ngực hắn ôm lấy cơ thể lạnh lẽo đó. Rồi sau cùng dùng chăn bông đắp lên để ủ ấm. Mặc dù là cách một lớp áo lót nhưng chất liệu mỏng vẫn khiến cơ thể hai người cảm nhận được xúc giác một cách rõ ràng.
Cố Nghị trong cơn hôn mê đã mơ thấy cảnh tượng trong hang động tuyết, hắn một mình chống chọi cơn lạnh giá. Lạnh đến nỗi muốn chết cứng. Nhưng bỗng nhiên lồng ngực cảm nhận được một thứ xúc cảm ấm nóng, sưởi ấm hắn khiến hắn không còn cảm thấy lạnh lẽo chết chóc nữa. Mà thay vào đó lại có phần giống như khoái cảm, một sự ấm áp mềm mại khiến trái tim dường như được sống lại từ cõi chết. Hình ảnh thiếu nữ mờ nhạt xuất hiện trước mặt hắn, đưa tay kéo hắn ra khỏi lớp băng tuyết dày đặc.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện trời đã sáng. Hắn đang nằm trong tẩm phòng của mình, mà bên cạnh là Chi Vân đang ôm chặt lấy cơ thể hắn. Chăn đắp kín cơ thể, hắn mặc dù không thấy gì nhưng có thể cảm nhận được rằng cái xúc cảm ấm nóng mềm mại đó là cô, là cô đang dùng cơ thể ủ ấm cho hắn.
Hắn dĩ nhiên là không biết ngại, chỉ cảm thấy có chút lạ lẫm. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật như vậy với một cô nương. Hắn nghĩ đến giấc mơ trong hang động tuyết, hắn đã mơ thấy cảnh này rất nhiều lần rồi nhưng lần nào cũng là một mình hắn tự vượt qua, tự tỉnh dậy. Nhưng hôm qua không hiểu sao hắn không thể tự mình tỉnh dậy được nữa, hắn liền có thể nhận ra người giúp hắn thoát ra khỏi giấc mộng đó chính là Hạ Chi Vân.
Một canh giờ sau, Cố Nghị vẫn nằm bất động cho đến khi Chi Vân dần dần mở mắt. Cơn nóng lạnh hôm qua cô cùng hắn cảm nhận lại khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu như vậy. Vừa tỉnh dậy gương mặt cô đã đỏ ửng, lại nhìn thấy Cố Nghị đang nhìn chằm chằm vào mình thì không dám cử động, sợ rằng chỉ một động tác nhỏ cũng khiến tình cảnh bây giờ càng gượng gạo hơn.
Tiểu Thất bên ngoài lo lắng cả đêm thấy mặt trời đã lên cao nên tính gõ cửa hỏi thăm tình hình. Nhưng bất ngờ bị Vệ Trung ngăn lại:
- “Huynh làm gì vậy? Mau tránh ra để ta vào xem thử Vương Gia thế nào rồi.”
Vệ Trung vẫn đứng như bức tường trước mặt không tránh đường, nghiêm túc nói:
- “Cô không biết Hạ Tiểu Thư cũng ở trong đó sao?”
- “Thì sao chứ? Ta chỉ vào xem tình hình…”
Tiểu Thất vẫn ngây ngô không hiểu ý Vệ Trung, hắn lập tức liền mạnh tay kéo cô đi vừa nói:
- “Cô có ngốc không vậy? Bọn họ là đang hợp tu đó, cô vào xem gì mà xem chứ. Mau đi thôi!”
Cứ thế Vệ Trung kéo Tiểu Thất đi khỏi.
Cố Nghị và Chi Vân trong phòng đã nghe rõ mọi chuyện, lúc này mặt cô càng đỏ, Cố Nghị cũng đã tạm thời hiểu được cô đã dùng cách gì cứu hắn. Bốn mắt chạm nhau, đối mặt với ánh mắt hoài nghi của hắn, cô ngượng ngùng lập tức ngồi thẳng dậy nhưng lại sơ ý lộ ra cơ thể chỉ còn lại áo lót của mình. Cô nhanh chóng kéo chăn che đi, ấp úng nói:
- “Không phải là hợp tu như huynh nghĩ đâu… Ta… ta chỉ tiếp xúc bên ngoài để ủ ấm thôi. Huynh… huynh đừng hiểu lầm.”
Cố Nghị thấy được vẻ mặt này của cô thì cứ như bắt được vàng, lại bắt đầu giở giọng trêu chọc:
- “Ồ, vậy cảm ơn Hạ Tiểu Thư đã không màn danh tiết chữa bệnh cho ta.”
- “Ta nói rồi… chỉ tiếp xúc bên ngoài… không ảnh hưởng đến danh tiết. Huynh không cần áy náy… ta không để ý đâu.”
Cố Nghị lại nở một nụ cười gian xảo:
- “Có lẽ cô sai rồi, ta vẫn cảm thấy trong người rất lạnh. Tiếp xúc bên ngoài chỉ hiệu quả bên ngoài. Muốn trị bệnh phải trị tận gốc, nếu cô đã hy sinh thân mình trị bệnh chi bằng chữa tận gốc bên trong cho ta đi. Chúng ta tiếp xúc bên trong…”
- “Huynh đừng mơ! Huynh cứu ta một lần, ta cũng từng cứu huynh một lần. Ta không nợ huynh, lần này là ta thấy huynh đáng thương nên mới…”
- “Mới hi sinh thân mình vì ta sao?”
Hạ Chi Vân muốn đáp trả nhưng cũng cứng họng không biết nói gì, thấy cô bắt đầu tức giận hắn chỉ cười nhẹ sau đó đứng dậy mặc quần áo rồi nói:
- “Không chọc cô nữa! Cô chỉnh trang y phục đi, cùng ta ra ngoài dạo phố.”
Cô thắc mắc:
- “Dạo phố?”
- “Sao? Không muốn đi hay muốn tiếp tục hợp tu…”
Chưa kịp nói hết câu thì Hạ Chi Vân đã vội đứng dậy nhanh chân với tới mà bịp miệng hắn. Dĩ nhiên cô lại quên rằng mình đang bất tiện, vì vậy cứ thế mà đường cong cơ thể lộ rõ trước mặt hắn.
Cố Nghị bị cô làm cho đứng hình, hai người chỉ nhìn nhau chằm chằm mà không ai lên tiếng. Tay của cô đang che miệng hắn, những cảm giác mềm mại ẩm ướt từ cánh môi hắn đều được truyền đến ngón tay của cô.
Trong lúc này Vệ Trung và Tiểu Thất lại mở cửa bước vào. Cảnh tượng Vương Gia và Chi Vân đang y phục không chỉnh tề đứng gần nhau một cách thân mật khiến cả hai gượng đỏ mặt, Vệ Trung lập tức quay lưng lại. Cố Nghị cũng biết rằng Hạ Chi Vân đang bất tiện nên đưa tay ôm lấy cơ thể cô rồi quay lưng về phía Tiểu Thất và Vệ Trung che đi cơ thể của cô.
Hạ Chi Vân bất ngờ bị hắn ôm lấy nên dựa hẳn vào người hắn, cô lúc này xấu hổ mà vùi đầu vô ngực Cố Nghị, chỉ mong có cái hố trực tiếp đem chôn mình xuống mới quên xoá được sự xấu hổ này mà thôi.
- “Thất…thất lễ rồi Vương Gia, Hạ Tiểu Thư… Nô tỳ xin cáo lui.”
Tiểu Thất lắp ba lắp bắp chỉ sợ Vương Gia tức giận lôi mình ra chém đầu, vì vậy mà ba chân bốn cằng nhanh vọt lẹ khỏi hiện trường. Vệ Trung cũng tự giác rời khỏi rồi đóng cửa lại.
- “Ta đã nói cô rồi đừng vào mà!”
- “Ta đâu có biết mặt trời đã lên cao vậy rồi mà họ vẫn còn…”
Tiểu Thất và Vệ Trung như chó mèo cãi nhau ầm ĩ.
Chi Vân sau khi thấy bọn họ rời khỏi thì liền thoát khỏi tay hắn mà phi thẳng lên giường chùm chăn kín mít. Cố Nghị chỉ lắc đầu cười cười rồi nói:
- “Ta đợi cô ở ngoài, ta kêu người chuẩn bị đồ ăn sáng. Ăn xong chúng ta cùng đi dạo phố.”
- “Ta biết rồi! Huynh mau ra ngoài đi!”
Cô đuổi hắn ra ngoài, cô là người đầu tiên dám hiên ngang ra lệnh cho hắn mà còn ngay lại tẩm phòng trong Vương Phủ. Hắn cũng chỉ bất lực cười nhẹ rồi rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...