Mười giờ đêm, biệt thự trong ngư trường Chính Vinh được đèn xe cảnh sát của Cục Cảnh sát thành phố rọi sáng trưng.
Người trong biệt thự cũng không ngờ cảnh sát đã đi lại quay trở lại, hơn nữa còn xin được lệnh khám xét nhanh như vậy.
Dẫn đội vẫn là Cố Ngôn Sâm, hắn bỏ hết điệu bộ khách khí buổi chiều, trực tiếp mời ba người lên xe cảnh sát.
Phương Gia Lương hơi kinh ngạc: “Không phải chiều nay mới hỏi chúng tôi rồi sao?”
Lục Anh vỗ cửa xe cảnh sát ra hiệu cho anh ta ngồi vào: “Hỏi thăm nhân chứng và thẩm vấn người tình nghi hoàn toàn khác nhau.”
Lam Khiết dù sao cũng là đàn bà con gái, vì tị hiềm nên Bạch Mộng dẫn cô ta ra.
Cô ta ngẩng đầu hỏi: “Ý của các người là chồng tôi bị mưu hại?”
Bạch Mộng không nhiều lời: “Mời chị đến phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát thành phố giải thích rõ ràng.”
Trong cả bọn chỉ có Chung Chí Thuần giữ im lặng, theo cảnh sát đi ra.
Cố Ngôn Sâm khoanh tay dựa vào xe cảnh sát nhìn ông ta ngồi lên xe.
Những người còn lại cẩn thận lục soát biệt thự một lần, thậm chí còn dỡ cả ống nước hình chữ U ra.
Cục Cảnh sát Tân Thành chưa bao giờ là Bất Dạ Thành, dù có muộn lắm đi nữa thì vẫn có nhân viên phá án ra ra vào vào.
Ba người nhanh chóng bị giải vào phòng thẩm vấn, giam giữ riêng.
Cố Ngôn Sâm cố ý để ba người ở một mình vài phút rồi quan sát phản ứng mỗi người thông qua cửa sổ quan sát.
Khâu tự xét lại này sẽ làm tăng nỗi sợ hãi trong lòng kẻ tình nghi.
Sau đó, hắn đích thân thẩm vấn Phương Gia Lương, để Bạch Mộng và Lục Anh thẩm vấn Lam Khiết, còn phía Chung Chí Thuần thì phái mấy viên cảnh sát qua trông.
Hỏi qua danh tính, giới tính, tuổi tác, quê quán các loại một lần, sau đó lại hỏi rõ ràng tình huống xảy ra vụ án thêm lần nữa.
Sau khi hỏi qua một lượt, Cố Ngôn Sâm bắt đầu bắt lấy vài vấn đề trọng điểm hỏi đi hỏi lại, có sơ hở lại vin vào hỏi tiếp.
Các câu hỏi được thẩm vấn rất nhanh, từng bước logic kín kẽ, hỏi đến độ Phương Gia Lương không còn sức chống đỡ, đêm càng ngày càng sâu, anh ta cảm nhận rõ mình càng ngày càng mệt, đầu óc cũng bắt đầu kém minh mẫn.
Cố Ngôn Sâm thì lại càng hỏi càng nhanh càng nhiều, tiếp tục tạo áp lực.
Phương Gia Lương là cậu cả sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ trải qua trận thế như này bao giờ.
Cố Ngôn Sâm có thể cảm giác được, Phương Gia Lương đang căng thẳng trả lời câu hỏi của hắn, mồ hôi lạnh sắp túa đầy trán.
Liên hệ với vật chứng và kết quả khám nghiệm tử thi, Cố Ngôn Sâm đã suy đoán chân tướng được bảy tám phần.
“Chiều nay anh ở đâu?”
“Tôi ở phòng làm việc trong nhà.”
“Cụ thể là anh làm gì?”
“Dùng máy tính trong phòng làm việc.”
“Máy tính trong nhà anh chỉ có ghi chép khởi động sau bốn giờ chiều.”
Phương Gia Lương dừng lại một chút rồi nhỏ giọng lật lọng: “Tôi nhớ nhầm, hình như trước đó còn đọc sách một lúc.”
“Anh xác nhận mình không hề ra ngoài vào buổi chiều?”
“Không hề.” Phương Gia Lương liếc mắt sang một phía.
“Anh không gặp Lam Khiết?”
“Không.”
“Nhắc nhở anh lần nữa, chớ nói láo.” Cố Ngôn Sâm cảnh cáo anh ta.
Lúc Phương Gia Lương nói dối sẽ nhìn sang bên phải theo thói quen.
Buổi chiều Cố Ngôn Sâm và Phương Gia Lương nói chuyện trên trời dưới đất cũng không quá đáng, hắn cố gắng làm anh ta lơ là chính là để quan sát trạng thái bình thường của Phương Gia Lương.
Trạng thái bình thường của mỗi người là biểu hiện chuẩn mực của người đó.
Một khi xác định được biểu hiện chuẩn mực là có thể đánh giá được thế nào là phản ứng khác thường một cách cực kỳ dễ dàng, cũng có thể biết được đối phương nói dối hay không.
Bây giờ, Cố Ngôn Sâm đang ép anh ta căng thẳng.
Dưới sự căng thẳng, con người sẽ sơ hở càng nhiều.
Chỉ dựa vào dáng vẻ của anh ta thôi là Cố Ngôn Sâm đã đánh giá được có phải nói dối hay không.
Lớp màng dối trá bị chọc thủng thẳng thừng từng bước.
Cố Ngôn Sâm lấy một bức ảnh đưa cho Phương Gia Lương xem, mặc dù Phương Gia Lương đã tắt camera giám sát của biệt thự nhưng một máy giám sát ở thượng lưu ngư trường vẫn quay được xe của anh ta, ảnh hơi mờ, không thấy rõ người lái xe là ai, thời gian lưu hình là ba giờ chiều.
Phương Gia Lương lắp bắp giải thích: “Tôi lái xe tìm ba tôi…”
“Không phải anh nói mình ở nhà suốt buổi chiều à?” Cố Ngôn Sâm hỏi?
Phương Gia Lương lại càng cà lăm: “Không… Không phải, tôi đi tìm ông ấy, sau đó không thấy nên tự quay về, không lâu lắm, nãy tôi quên nói.”
Thời gian tử vong mà pháp y dự đoán là một giờ sau bữa cơm.
Căn cứ vào khẩu cung của người giúp việc, hôm đó ăn cơm trưa lúc mười một giờ rưỡi, nói cách khác, thời gian Phương Chính Vinh bị ngộ hại hẳn là trước một giờ chiều.
Cố Ngôn Sâm suy đoán, chiều nay Phương Gia Lương lái xe đến bờ sông vứt xác, thứ đặt trong cốp sau xe là thi thể của Phương Chính Vinh.
Để phòng ngừa người ta nhìn thấy sinh hoài nghi, anh ta còn mặc đồ câu cá đứng một hồi ở bờ sông.
Người câu cá mà có người nhìn thấy mơ hồ như Phương Chính Vinh rất có thể do Phương Gia Lương giả trang.
Chẳng qua vấn đề này chỉ chạm đến ranh giới, không tiếp tục truy vấn sâu hơn.
Dưới tình huống không có nhân chứng lẫn vật chứng xác thực, hắn cũng không trông chờ vào việc câu hỏi này có thể áp đảo Phương Gia Lương, trái lại hỏi quá kỹ càng sẽ có nguy cơ xui khiến xưng tội.
Bây giờ hắn hỏi những thứ này chỉ để làm Phương Gia Lương chột dạ, chờ tới khi sự chột dạ và nỗi sợ hãi của anh ta chạm tới đỉnh điểm, khi ấy đưa ra bằng chứng xác thực mới có thể áp đảo được anh ta.
Hỏi thêm nửa giờ, Cố Ngôn Sâm nhìn thằng vào anh ta rồi tố cáo: “Dựa vào điều tra của cảnh sát, anh là người đã sát hại người ba Phương Chính Vinh của anh.”
Phương Chính Vinh phủ nhận, hắn đưa chứng cứ.
“Sau khi tìm kiếm vào buổi tối, vật chứng là nấm bọt trào ra trong miệng mũi ba cậu được phát hiện trên quần áo của anh… Anh giải thích như thế nào về điểm này?”
Ánh mắt Phương Gia Lương hoảng loạn, anh ta nói: “Không… Không thể nào.” Anh ta đã cực kỳ cẩn thận, thay giặt toàn bộ quần áo, đã xử lý rửa sạch mọi thứ.
Tầm mắt của Cố Ngôn Sâm khóa chặt vào anh ta, như thể đã nhìn thấy hết tất cả những lời gian dối của anh ta.
Trán Phương Gia Lương đầy mồ hôi lạnh, gần như không dám nhìn thẳng vào hai mắt Cố Ngôn Sâm.
Cầm cự giằng co một hồi, Phương Gia Lương từ bỏ giãy giụa, anh ta lắp bắp hỏi: “Dính ở đâu?”
Cố Ngôn Sâm tiết lộ đáp án: “Mặt dép lê của anh.” Hắn đã sớm biết được điểm này, ép đến bây giờ mới thong thả vạch trần.
Quả nhiên, sự xuất hiện của vật chứng này khiến Phương Gia Lương ngừng thở.
Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy mình giống như con chuột bị đùa giỡn trong vuốt mèo.
Đường xung quanh đâu cũng là ngõ cụt.
“Tôi… Tôi không biết.
Có lẽ là người khác cố ý chụp để vu oan cho tôi.”
Đối mặt với các câu hỏi tiếp theo, Phương Gia Lương không còn phối hợp, không phải nói không biết thì là không nhớ rõ, thậm chí bắt đầu nói nhảm linh tinh.
Cố Ngôn Sâm lại cực kỳ kiên nhẫn, hỏi tiếp tuần tự từng bước.
Trong hiện thực cũng không có nhiều người tâm lý vững vàng như vậy, người bình thường từng giết người đều sẽ chột dạ khi bị cảnh sát đặt nghi vấn lặp đi lặp lại, huống chi người mà anh ta giết chết là cha ruột mình, còn có chứng cứ bày ra trước mặt.
Sau khi giết người, Phương Gia Lương đã qua khỏi trạng thái căng thẳng và chết lặng, bây giờ chỉ sót lại hối hận và sợ hãi.
Tay của anh ta bắt đầu run rẩy không kiềm chế được.
Về sau Phương Gia Lương im hẳn, thế là Cố Ngôn Sâm nói thay anh ta: “Nơi tử vong chính xác của ba anh là phòng tắm dành cho khách ở tầng một, cảnh sát tìm được chất lỏng gần giống nhất với nơi Phương Chính Vinh tử vong, đó cũng là một trong những chứng cứ của vụ án.
Chiều hôm đó Phương Chính Vinh đang câu cá thì về biệt thự bất thình lình, bắt gặp anh và Lam Khiết?”
Phương Gia Lương run rẩy khoé miệng, còn đang ngoan cố chống cực: “Cảnh sát Cố, đây chỉ là suy đoán của anh, tôi… tôi không giết người.”
Giải thích kiểu này có vẻ cực kỳ bất lực.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cái chết của ba anh là kế hoạch chu đáo kín kẽ hay chỉ là nhất thời xúc động?”
Đây là câu hỏi mang tính lựa chọn, nhưng đáp án nào cũng là đường cùng.
Sắc mặt Phương Gia Lương trắng bệch như tờ giấy, cảm xúc gần như suy sụp.
“Phương Gia Lương, anh vẫn nên nhận tội sớm chút đi.” Cố Ngôn Sâm lại ném con át chủ bài, “Nếu có đồng phạm, anh cho rằng cô ta có thể chịu đựng không khai ra anh không?”
Đây là cảnh túng quẫn của kẻ tù nhân kinh điển.
Khi đồng phạm bị tách ra để thẩm vấn, đứng trước cảnh ngộ khác nhau, giao hẹn trước đó của bọn họ lập tức vỡ tan.
Nhân tính không qua được khảo nghiệm.
Phương Gia Lương ngẩng đầu hỏi: “Đội trưởng Tào đâu? Không phải vụ án này do anh ta phụ trách sao?”
Cố Ngôn Sâm: “Vụ án đã chuyển đến Cục Cảnh sát thành phố, hiện giờ do Đội Hình sự Đặc nhiệm chúng tôi phụ trách.”
Phương Gia Lương còn nói: “Tôi muốn gặp lãnh đạo của các anh…”
Cố Ngôn Sâm lựa chọn thẩm vấn bất ngờ vào ban đêm là vì sợ có người làm hỏng việc: “Đêm nay dù ai tới đi nữa cũng không thể bảo lãnh cho anh.”
Phương Gia Lương run rẩy trên ghế, cả người như mới được vớt ra khỏi nước, lẩm bẩm: “Tôi muốn mời luật sư.”
Cố Ngôn Sâm: “Được, tôi cho anh liên hệ luật sư.
Nhưng bây giờ anh đưa ra yêu cầu này không khác gì nhận tội với tôi.”
Phương Gia Lương bắt đầu hơi cuống, vươn tay ôm lấy đầu mình, là tư thế đầu hàng tiêu chuẩn.
Anh ta run rẩy nói: “Tôi phải giết chết ông ấy! Tôi chỉ tự vệ, đúng… phòng vệ, phòng vệ chính đáng, lúc ấy ba tôi… muốn cầm súng trong phòng chứa đồ đằng sau, nếu ông ấy lấy được, vậy người chết chắc chắn là tôi.
Tôi không nói láo, các anh cũng đã lục soát được súng.”
Phương Gia Lương ôm đầu, nhớ tới nỗi hoảng sợ khi đặt ba mình vào bồn tắm vào chiều hôm ấy.
Ba rất khoẻ, cơ thể dưới lòng bàn tay không ngừng giãy giụa, khiến anh ta nhớ tới cá mắc cạn không thể hô hấp.
Cá nuôi trong bồn tắm cũng kinh hãi, bơi nhảy loạn xạ một cách hoảng sợ xung quanh.
Anh ta sợ ba mình, cũng sợ những sinh vật trơn tuồn tuột kia.
Anh ta đã từng do dự, nhưng Lam Khiết vọt vào cùng đè lên người Phương Chính Vinh với Phương Gia Lương.
Cô ta la lên: “Chúng ta nhất định phải giết chết lão! Nếu không hai ta chết chắc rồi.”
Ba vươn tay muốn túm lấy gì đó, nhưng xung quanh chỉ có bồn tắm lớn trơn nhẫy.
Ông ta giãy giụa vùng vẫy, hai người suýt nữa không đè xuống được.
Đó là mấy phút hoảng hốt nhất trong cuộc đời Phương Gia Lương.
Chờ anh ta định thần, ba đã nằm bất động bên bồn tắm…
Anh ta chờ một lúc lâu mới lấy dũng khí lật ba mình lại.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người chết đuối, màu da của ba xám trắng, ướt sũng toàn thân, đã không cùng giống loài với người sống.
Sau đó, miệng và lỗ mũi ba bắt đầu sùi bọt trắng nhỏ dồn xuống dưới mũi, giống như mọc râu bạc.
Anh ta hoảng hồn, xé giấy lau đi, thế nhưng càng lau càng sùi ra nhiều.
Phương Gia Lương lập tức buồn nôn, ôm lấy bồn rửa mặt nôn khan không ngừng.
Một lúc lâu sau, Lam Khiết mới nói: “Trong nhà không có ai, lão… Lão chưa từng về, chết đuối trong ngư trường, sẽ không có ai phát hiện lão chết trong nhà…”
Sau khi vụ án xảy ra, anh ta chở thi thể đi, thả thi thể của ba mình ở thượng lưu ngư trường, sau đó dọn sạch bồn tắm, giặt quần áo, vứt bỏ hết tất cả vật chứng.
Bọn họ những tưởng hoàn mỹ không chê vào đâu được, không sót lại chứng cứ gì.
Nhưng vẫn bị cảnh sát phát hiện ra.
Sau hai mươi phút, Cố Ngôn Sâm bước ra khỏi phòng thẩm vấn, dưới áp lực khủng khiếp, Phương Gia Lương thú nhận hết mọi chuyện.
Phương Gia Lương khai rồi, Lam Khiết cũng không chịu nổi áp lực, nhận tội không bao lâu sau đó.
Cô ta nói nước trong bồn tắm giống nước sông, nghĩ rằng pháp y sẽ không xét nghiệm được Phương Chính Vinh chết đuối ở đâu.
Lời khai của Lam Khiết còn vạch ra vài chuyện bí ẩn.
Trước khi cưới Phương Chính Vinh, cô ta vốn là bạn gái của Phương Gia Lương.
Không ngờ lọt vào mắt xanh của Phương Chính Vinh, hoành đao đoạt ái.
Phương Chính Vinh háo sắc cực độ, cười cô ta xong cũng không tiết chế, tìm kiếm đủ loại gái xinh bên ngoài, thậm chí đến cả nhân viên nữ trong công ty cũng không buông tha.
Việc này dẫn đến sự bất mãn của Lam Khiết, vợ chồng thường xuyên cãi nhau.
Có một lần Lam Khiết mượn rượu trả thù, bắt đầu thông dâm với Phương Gia Lương.
Tính toán ban đầu của hai người là một người là vợ một người là con, nếu Phương Chính Vinh qua đời, vậy thì di sản kiểu gì cũng rơi vào tay bọn họ.
Nhưng vài hôm trước, Phương Gia Lương tình cờ đi ngang qua phòng làm việc, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Phương Chính Vinh và Chung Chí Thuần, ông ta có ý định sửa di chúc, thậm chí còn muốn ly hôn với Lam Khiết.
Lại vừa khéo làm sao, hai ngày sau, Phương Chính Vinh vội vàng trở về nhà ngay lúc Phương Gia Lương và Lam Khiết đang quấn lấy nhau, bắt gian tại giường.
Phương Chính Vinh thẹn quá hóa giận lớn tiếng cãi cọ với bọn họ.
Trong lúc quần nhau, Phương Gia Lương và Lam Khiết dìm chết Phương Chính Vinh trong bồn tắm.
Rồi bọn họ sợ bị phát hiện mới nảy ra ý kiến làm như rơi xuống nước khi câu cá, ném thi thể vào ngư trường, lại còn làm bộ bất hoà hòng che dấu mối quan hệ đồng loã.
Tình tiết vụ án nhanh chóng tra được manh mối, cảnh sát sắp xếp lại lời khai của hai người xong thì bảo bọn họ ký tên xác nhận.
Bạch Mộng quay lại hỏi Cố Ngôn Sâm: “Vậy xem ra Chung Chí Thuần không liên quan gì đến vụ án này.
Chúng ta phải thả người hả?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Thả đi.” Hắn đứng dậy cầm áo khoác lấy bật lửa ra rồi nói, “ Để tôi tự thả người.”
Chung Chí Thuần gần như không bất ngờ với việc cảnh sát thả người, Cố Ngôn Sâm kéo theo Lục Anh tiễn ông ta xuống lầu.
Thang máy tinh một tiếng dừng dưới lầu, Chung Chí Thuần cất bước ra ngoài.
Lúc này vừa qua nửa đêm, đêm mùa hè có gió đêm thổi, có cả hơi mát nhè nhẹ.
Chung Chí Thuần gọi tài xế, đứng ở cửa hông của Cục Cảnh sát thành phố chờ tài xế tới đón, Cố Ngôn Sâm đứng bên cạnh tán gẫu với ông ta.
Chung Chí Thuần nói: “Tôi biết Đội trưởng Cố có thể nhìn thấu mọi việc, phá án nhanh chóng trả lại sự trong sạch cho tôi như vậy.”
“Vụ án này cũng không phức tạp.” Cố Ngôn Sâm nhìn Chung Chí Thuần, “Ngài Chung không quan tâm đến rốt cuộc là ai giết chết Phương Chính Vinh sao?”
Chung Chí Thuần nói: “Dẫu gì thì giờ người cũng đã mất, tôi chỉ cần biết bản thân vô tội là được rồi.”
“Vậy Chung tổng vững dạ thật, bên cạnh có người khuất bóng, có người giết người, thế mà vẫn có thể không mảy may gợn sóng.” Cố Ngôn Sâm chậm rãi nói, “Mặt khác, trong vụ án này còn đôi chỗ tôi vẫn chưa hiểu được…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...