Tuyết Lạc Trần Duyên

Sau khi đem bức tranh ra phía trong sân nhỏ, tôi có cảm giác
giống như đang trộm đồ của người khác,
tâm lý sợ hãi vô cùng.

Thực ra nhà này có hai thứ thuộc về tôi, một là bức tranh
này, ngoài ra còn có cái còi thủy tinh kia nữa, mặc dù Nghê Lạc Trần đã tặng
nó cho tôi, nhưng tôi biết thực sự nó
vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về tôi.

Quay về bếp, ngọn đèn màu cam, khói lượn lờ bốc lên, ngoại
trừ mùi nồng đậm của canh gà, còn lại tôi không thể phân biệt ra mùi của các loại
thảo được.

“Mắt Lạc Trần hơi mệt mỏi, nhất định là hai ngày này ngủ
không tốt, mẹ nấu canh bổ cho nó.” Mẹ chồng thản nhiên nói một câu.

Tôi gật đầu, trong lòng còn hơi luống cuống, mẹ chồng khi
ngày thường không nói lời nào, còn trên mặt
thường hiện lên nụ cười thanh nhã, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy
có vẻ lo lắng.

“Mẹ, tối mẹ đừng đi, con sợ.”

Mẹ không trả lời tôi, tôi có thể cảm giác bà cũng đang sợ, chỉ là tôi không biết bà sợ
Nghê Lạc Trần biết chúng tôi đem bức tranh giấu đi sẽ tức giận với chúng tôi
hay là đang sợ cái gì khác.

Trong nhất thời, không khí trong phòng bếp hơi đông lại, tôi
và mẹ chồng đều không nói gì.

“Mẹ, sao ngay cả phòng khách cũng không bật đèn, phòng ngủ cũng tối, con còn tưởng rằng trong nhà
không có người chỉ có mình con.”

Bỗng nhiên Nghê Lạc Trần xuất hiện ở phòng bếp một cách kỳ lạ, bước chậm rãi, cả người mặc đồ ngủ màu trắng, tôi cố ý nhìn cổ tay anh một
chút, không thấy đeo đồng hồ mà chỉ cột
một khăn lụa màu trắng, nhà thiết kế thời trang có sở thích và trang phục quái
gở, có lẽ không nên nghĩ nữa, mẹ chồng chắc là không phát hiện ra chuyện gì,
tôi nghĩ thầm.

“Lớn như vậy rồi ngủ dậy còn tìm người, sao giày cũng không mang vậy.” Mẹ chồng đau
lòng trách cứ một câu liền xoay người đi lấy giày cho anh.

Nghê Lạc Trần nhìn theo bóng lưng mẹ chồng hơi mỉm cười ,
quay sang nhẹ nhàng cầm tay tôi “Anh tỉnh lại mà không thấy em.” Anh giống như
đang giải thích với tôi nguyên nhân không mang giày, lại rất giống như đang nói
với tôi anh ngủ dậy không thấy tôi khiến anh rất sợ.


Tôi cố ý làm nũng với anh “Em nghĩ anh vẫn còn ngủ một lát
nên lén chạy tới nói chuyện phiếm với mẹ, sau này sẽ không thế…”

Anh mỉm cười gật đầu, giống như rất hài lòng với câu trả lời
của tôi, lúc này tôi mới yên tâm.

Ăn xong bữa tối, Nghê Lạc Trần giữ mẹ lại, tôi thấy hai mẹ
con như có chuyện muốn nói, liền chủ động nói đi thu dọn hành lý của Nghê Lạc
Trần đi Paris về, anh gật đầu giúp tôi
mang hành lý lên lầu, trước khi xuống lầu còn hôn tôi một cái, nói có quà cho
tôi với mẹ chồng, tối một lát nữa sẽ cầm
xuống cho mẹ.

Đợi sau khi anh mở cửa nhẹ nhàng đi xuống, tôi mới mở vali
ra, bên trong rất gọn gàng, không có đồ phải giặt, tôi nghĩ khách sạn ở Paris đã giặt. Tôi đem mấy áo
khoác của anh treo vào tủ đồ, sau khi bỏ áo vào ngăn tủ mới phát hiện bên phía
không có mấy cái áo thuộc về anh chứng tỏ anh đã thật lâu không về nhà

Tôi quay trở lại với túi hành lý , ngoại trừ mấy cuốn tạm
chí nước ngoài là ba hộp quà nhìn rất bắt mắt, trong đó có hai hộp là nước hoa,
tôi cũng không nhịn được mỉm cười, tặng quà mà không có chút sáng tạo nào, đi đến
kinh đô thời trang Paris mua nước hoa trở về anh cũng không biết xấu hổ sao, có
thể thấy là đã không hết lòng, tôi nghĩ rồi cầm hai lọ nước hoa lên nhìn .

Xem ra anh cũng mua quà cho mấy nữ ngôi sao kia, trong lòng
tôi cảm thấy hơi không vui, cho dù tôi chưa ở trước mặt chất vấn anh nhưng
không có nghĩa là tôi không ghen, cho dù làm càn với chồng mình, tôi bình tĩnh
phân tích một chút phát hiện trên đó là
chữ của Từ Dĩnh, tôi nghĩ mua hai lọ nước hoa này nhất định là ý của anh còn Từ Dinh chỉ đi mua, nếu không cô ấy
đâu mua hai lọ nước hoa đơn giản như thế.
Có lẽ Nghê Lạc Trần muốn cảm ơn Tiêu Địch, sau khi anh bị thương đã cẩn
thận quan tâm anh.

Tôi an ủi mình một chút, không thể bỏ đi quà của mình.

Một món quà hộp nhung màu tím, bên ngoài nhìn rất đẹp , xinh xắn, tôi thậm
chí cho rằng chỉ cái hộp này cũng đủ đắt lắm rồi không biết bên trong là cái gì
mà cầm nó trong tay lại nặng thế.

Tôi tò mò mở nó lập tức có một chùm sáng ấm áp tỏa ra, soi rọi ra hình ảnh của hai con búp bên một
nam một nữ, tôi hơi hưng phấn đem bọn
chúng thổi phù phù trong lòng bàn tay,
con búp bê ngoại trừ xinh xắn và đẹp, nó
còn phát ra những tia sáng như trong suốt nhìn rất chói mắt…

Có phải nó thay mặt
cho trái tim của một người không, tình yêu kiên nghị, tinh khiết và trong sáng.


Tôi nhìn kỹ nó phát hiện búp bê nữ có tóc tết đuôi ngựa, cực
kỳ giống bóng lưng người con gái trong mối tình đầu của Nghê lạc Trần, nhưng dưới
đế lại có một chữ “Tuyết”, đây là chữ đại diện cho tên của tôi sao? Tôi hơi khó
hiểu, lại vội vàng tìm kiếm dưới đế của
búp bê nam, trên đế cũng ghi chữ “Lạc Trần”, tôi lại cầm hai con búp bê nhẹ
nhàng trong tay, trong đó hai chữ còn được
kết nối bằng một chữ “Duyên”

Tuyết Lạc Trần Duyên

Tôi bỗng nhiên nhớ
trong điện thoại, tôi hỏi Nghê Lạc Trần người quen biết trước kia, yêu
nhất bóng lưng của cô gái, hay là Tiếu Địch. Anh nói “Đợi anh trở về ở trước mặt
em nói cho em biết, người anh yêu nhất là ai.”

Tôi không biết phải làm sao, ánh sáng thủy tinh vậy mà có thể
khiến tôi rơi lệ

Ánh sáng đó như biết xuyên qua năm tháng, trở lại những năm
tháng thời thơ ấu, người kia vĩnh viễn đi theo phía sau tôi, vĩnh viễn chỉ nhìn
thấy bóng lưng kiêu ngạo của tôi, vậy mà bị tôi coi nhẹ đã hai mươi mấy năm,
tôi có chút không thể tin được , tôi nghĩ nhất định là lầm rồi, anh làm sao có
thể yêu tôi nhiều năm như vậy, tôi đều không biết…

Tôi cầm hai con búp bê rồi đẩy cửa phòng ngủ muốn đi tìm đáp
án.

Đi tới chỗ cầu thang, mới phát hiện đèn lớn trong phòng
khách đã tắt rồi, một chùm ánh sáng yếu ớt chiếu vào trên ghế sô pha, tôi thấy
Nghê lạc Trần nằm ở đó, tựa đầu thân mật gối lên trên đùi của mẹ chồng, hai người
nói chuyện thật nhẹ, nhưng trong phòng rộng lớn an tĩnh, tất cả lời nói đều có
thể nghe rõ ràng….

“Mẹ, nếu lúc đầu không phải ông nội ép mẹ gả cho Nghê Thiên
Hằng, mẹ có sinh con ra hay không?”

“Tất nhiên là có, mẹ sẽ đi đến một khu nhà trong một thành
thị xa lạ rồi sinh con ra, một mình nuôi con khôn lớn…”

“Bởi vì khi đó mẹ vẫn còn yêu Nghê Thiên Vũ phải không? Con
là con trai duy nhất của hai người.”

Nghe thấy câu nói đó tôi không nghĩ mình sẽ khiếp sợ như thế,
có lẽ tôi đã sớm cảm thấy Nghê Lạc Trần là con trai của Nghê Thiên Vũ và mẹ chồng,

tôi chỉ không dám nghĩ đến mà thôi.

Tôi biết nghe lén người khác nói chuyện là không lịch sự,
nhưng tôi lại đặc biệt muốn đi vào thế giới của Nghê Lạc Trần, lắng nghe lời
nói trong lòng của anh.

“Mẹ hận ông ấy.”

“con cũng hận ông ấy…” Lời nói của Nghê Lạc Trần hơi nghẹn
ngào, anh tựa mặt vào lòng mẹ chồng, một
lúc lâu lại nói “Con hận mỗi người trong nhà họ Nghê, kể cả ông nội…”

“Con trai cưng, hãy nghe mẹ nói, nghe lời mẹ, đừng hận ông nội
và ba của con, mỗi người trong nhà họ Nghê đều yêu thương con giống như bảo bối…”

“Mẹ, con không phải bảo bối của nhà họ Nghê, con là sỉ nhục
của nhà họ Nghê…” lời của Nghê Lạc Trần
có chút mất khống chế, thoáng bình tĩnh một chút, lại tiếp tục nói “Họ thương con vì con là cháu trai duy nhất của
nhà họ Nghê. Lúc đầu người trước tiên vứt bỏ con là Nghê Thiên Vũ, ông ấy không
chịu kết hôn với mẹ, cũng không thừa nhận đứa con trong bụng mẹ làm cho mẹ năm nó
mới là sinh viên 22 tuổi mà phải đi đến bước đường cùng, nhưng mà ông trời vậy
mà khiến cho Nghê Thiên Hằng không thể có con, ông nội lại không hi vọng con
cái nhà họ Nghê phải thất lạc ở bên ngoài,= mới buộc Nghê Thiên Hằng lấy mẹ,
thu dưỡng mẹ con chúng ta…khi con bảy tuổi, ông nội lại vì cứu vớt đứacon mang
chứng bện trầm cảm, bắt con nhỏ như vậy phải rời xa mẹ, canh giữ bên một người
mắc bệnh trầm cảm mãi đến khi Nghê Thiên Vũ chết, con cũng mắc bệnh trầm cảm
ông ấy mới hối hận…’

“Con trai cưng, nỗi sỉ nhục của nhà họ Nghê là mẹ, không phải
con…” Mẹ chồng ôm lấy Nghê Lạc Trần khóc, khóc rất đau lòng, “Còn nữa những thứ
này con biết khi nào vậy?”

“Sau khi Nghê Thiên Vũ chết,ông nội và Nghê Thiên Hằng trong
một lần nói chuyện bị con lén lút nghe được, lúc đó com mới bảy tuổi…”

“Con hận ông nội không?”

“ừ, vừa yêu vừa hận…’

“Nhưng ông nội con biết sai rồi, sau này khi con 17 tuổi lén lút đưa con đi sang
pháp du học, một ông già kiêu ngạo và quật cường như thế ở trong điện thoại cúi
đầu với con, muốn con quay về bên cạnh ông ấy, lẽ nào con còn muốn để ông ấy nhận
sai với con?”

“Không, con muốn ông ấy nhận sai với mẹ.. con đã từng thề muốn
trả thù ông ấy, trả thù người nhà họ Nghê, con muốn xuất sắc như Nghê Thiên Vũ,
lại giống như Nghê Thiên Vũ rời xa họ, rời xa nhà đó…”

“Con không phải đang sai lầm hồ đồ ?” mẹ chồng bỗng nhiên rất nghiêm khắc, hung
hăng đánh mông Nghê Lạc Trần, “Đây là con muốn trả thù mẹ, muốn khiến mẹ cũng sống
không nổi, phải không? Bây giờ con đã lấy vợ rồi, lẽ nào con cũng giống như cha
con…”Nói chung mẹ chồng ý thức được bản thân mình sai, vội vàng đổi giọng “Cũng
tưởng giống như Nghê Thiên Vũ vứt bỏ mẹ,
vứt bỏ vợ, không chịu nhận trách nhiệm của một người đàn ông sao?”


“Mẹ,con chỉ là vì nghĩ đến mẹ con mới chưa làm như vậy, mới
sống tới ngày hôm nay… sau này con cũng sẽ vì mẹ và Nhạc Tuyết, vượt qua uất ức
để sống thật tốt…”

Tôi kinh ngạc gần kêu
lên thành tiếng, búp bê nhỏ trong tay cũng thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, tôi
chỉ có hiểu biết rất nông cạn về bệnh trầm cảm, vậy đó rốt cuộc là loại bệnh gì
tôi cũng không rõ ràng, nhưng Nghê Thiên Vũ chết, Nghê Lạc Trần tự sát chắc hẳn
là vì loại bệnh này…khó trách ở hành lang bệnh viện khi anh ấy uống thuốc nói với
tôi, anh ấy bị cảm, cũng khó trách anh ấy vẫn không chịu về nhà nói yêu là một
loại bệnh, anh ấy cần thời gian vì anh ấy chỉ sợ tôi lo lắng, cũng nghe nói bệnh
nhân bị bệnh trầm cảm với bệnh tình của
mình đều khó mở miệng, họ coi nó như là việc riêng tư nhất nên giấu diếm
mọi người xung quanh nhất là người anh ấy yêu…

“Con à, con nên lạc quan, bây giờ ông nội thật lòng yêu thương con, cũng không chỉ vì
con là cháu trai duy nhất của nhà họ Nghê. Con lẽ nào không biết sao, ông nội
vì con đi ngược lại với nguyên tắc quân nhân nhiều năm như thế…ông ấy biết con
từ nhỏ đã thích cô gái Nhạc Tuyết đó, sau đó có cơ hội, lựa chọn người chấp
hành nhiệm vụ, ông ấy đem cái tên Giang Triều chuyển đi…con biết quyết định như
vậy ông ấy đã khó khăn bao nhiêu không?”

Nghe thấy cái tên đó tôi không khỏi cúi đầu xuống, ánh trăng
nhợt nhạt yên lặng chiếu rọi cả cầu thang.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Nghê Lạc Trần cao giọng nói, cắt đứt lời mẹ chồng
“Chính vì chuyện này con lại càng không
thể tha thứ cho ông ấy, sau đó ông vậy
mà lại giấu diếm chuyện Giang Triều bị thương, toàn bộ quân đội đều không ai biết
cậu ấy bị như thế nào, đã thương tổn Nhạc Tuyết và Giang Triều, tình yêu của
ông ấy luôn ích kỷ như vậy, tàn nhẫn, ngang ngược.”

“Người nhà Họ Nghê yêu đều ích kỷ, tàn nhẫn, cũng đều ngang
ngược .” Mẹ chồng thản nhiên nói

Trong lúc nhất thời phòng khách yên tĩnh lại.

Tôi không biết nên đi hay ở lại, liền ngồi xuống trên cầu
thang, lặng lẳng ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ.

“Con à, Nhạc Tuyết là
một cô ái tốt, tuy hơi bướng bỉnh, biết đạo lý, có thể nhìn thấy con bé
yêu con, lần này tiếp xúc với con bé mẹ phát hiện con bé có rất nhiều ưu điểm,
bây giờ rất khó tìm được một người không nông nổi như thế, một đứa con gái
không ham muốn hưởng thụ… con may mắn thế nên phải quý trọng, biết không?”

“Mẹ, con có nhiều chuyện gạt cô ấy, sau khi cô ấy biết sẽ
nghĩ như thế nào , sẽ không rời khỏi con chứ? Con không dám tưởng tượng…”

Tôi cười với mình, đem hai con búp bê đặt ở chỗ cầu thang.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng mỏng chiếu vào trên người hai con
búp bê, phản chiếu ánh sáng ra ngoài…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận