Tuyết Lạc Trần Duyên

Nghê Lạc Trần với tinh thần buồn bã từ trên người tôi xuống, nhẹ nhàng giúp tôi sửa sang lại quần
áo không chỉnh tề một cách không chịu nổi “Xin lỗi, anh quá xúc động rồi.’

Anh dường như muốn tìm lại chút phong độ của mình nhưng lại
vùi vào lòng tôi nói nghẹn ngào “Bà xã,
đừng không quan tâm anh, không có em anh sẽ chết, em cười anh yếu đuối cũng được,
xem thường anh cũng được, anh chỉ xin em, đừng giày vò anh nữa…’ anh khóc, khóc
rất đau lòng nhưng lại khóc không ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được sự yếu đuối của anh, sự yếu đuối
làm cho lòng tôi đau đớn nhưng loại đau
đớn này phảng phất lại vây quanh tôi mọi nơi, tôi không có cách
nào xác định được đó là do luyến tiếc anh hay
bởi vì sự áy náy. Tôi nghĩ nếu như có thể, kiếp sau tôi sẽ thương anh, thậm
chí sẽ yêu anh. Nhưng kiếp này thì không được, khi tôi nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy
bước đi tập tễnh của Giang Triều, hình ảnh như vậy trong lòng tôi khiến tôi thực
sự bị giày vò bởi mùi vị đau khổ.

Khóc đi, nước mắt không có nghĩa là yếu đuối.

Người đàn ông muốn gió được gió muốn mưa được mưa này, ngày
mai sẽ trở nên lãnh đạm như mây nhẹ như gió rồi, toàn bộ thế giới đều là của anh, không có tôi
cũng đâu là gì.

“Nhạc Tuyết, tại sao em ngốc như vậy, em và anh ta không thể
quay về như trước kia nữa bởi vì anh đã xuất hiện.”

“Em biết”, tôi gật đầu thừa nhận anh nói đúng. Nghê Lạc Trần
muốn ở cuộc hôn nhân này khắc lại dấu vết
thật sâu, còn Giang Triều lại độ lượng, có vài thứ dù là đàn ông nhưng cũng
không thể bỏ qua huống chi Giang Triều bây giờ sẽ không chấp nhận tôi nữa,
nhưng …’ Nghê lạc Trần, anh không hiểu cảm giác yêu một người từ lúc còn nhỏ
đâu.”

“Anh hiểu, có thể hiểu
rõ hơn ai khác.” anh thở dài, dường như đã rõ ràng điều gì đó nên từ trên giường
ngồi dậy, chậm rãi sửa sang lại quần áo, chỉ vài phút trôi qua khi tay anh còn
đang cài khuy áo nhưng áo sơ mi vẫn lộ ra như cũ, sau đó anh bỏ đi, bước nhanh
ra khỏi phòng ngủ…

Không biết làm sao tại giây phút anh đi ra ngoài, trái tim
tôi đột nhiên bị kích động, tôi nhắm mắt lạ
không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa nhưng những hình ảnh dù tốt hay
không tốt như một cuốn phim quay chậm cứ hiện ra trước mắt tôi khiến cơ thể tôi
như rơi dần xuống, ngay cả tinh thần cũng ngã xuống ngày càng sâu hơn…

Đêm đã khuya, ánh trăng mát lạnh từ cửa sổ chiếu vào, chiếu
lên trên tấm thảm mềm mại. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến ở nhà gần một tháng không có

người trở về chắc trong phòng ngủ sẽ
đóng rất nhiều bụi, anh thích sạch sẽ
như vậy làm sao có thể chịu đựng được. Tôi bật đèn lớn lên, nhìn thấy vết máu
trên ra giường, mới nghĩ đến chuyện vừa rồi tay anh bị quần áo của tôi làm bị
thương, tôi vội vàng đi lấy hộp thuôc rồi đẩy
cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng không bật đèn chỉ mượn ánh trăng nhạt, tôi thấy
Nghê lạc Trần dùng chăn bọc kín thân mình ở trên giường. ngày thường anh chỉ sợ lạnh, giống như cũng
không có cảm giác an toàn, tôi đi qua giở chăn lên mới phát hiện hôm nay anh
không tắm, thậm chí giày còn chưa tháo ra mà đã ngủ.

Tôi khom lưng cởi giày choa nh, vì một lần nữa
dở chăn ra, lại cẩn thận tìm vết thương trên tay anh, lau thật cẩn thận rồi băng lại thật tốt. Chỉ hi vọng sau khi anh rời
khỏi tôi có thể chăm sóc mình thật tốt, có một người phụ nữ rất thương anh nếu
như người đó là Từ Dĩnh thì tốt biết mấy, không biết tại sao trong tim cảm thấy
hơi đau, có thể chăm sóc anh, cũng có thể chăm sóc cả đời cho một người phụ nữ
nhất định là rất may mắn,

“Em yêu anh không?”
Nghê Lạc Trần đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn tôi, Một lúc sau, anh lại chậm rãi
nhìn về ngoài cửa sổ. Tôi biết anh không phải muốn hỏi cho ra kết quả mà chỉ là
muốn hỏi một chút gì đó mà thôi

“Ôm anh một cái đi.”

Tôi gật đầu, ôm chặt
trọn thắt lưng của anh

“Ôm chặt một chút.”

Tôi siết chặt cánh tay, có thể cảm giác được cơ thể của anh
rất lạnh, trong lòng bàn tay tôi cũng rất lạnh, hai người giữ chặt nhau như vậy,
nhưng không có một chút độ ấm truyền qua
bởi vì nguyên nhân là ở giữa có một người chen vào sao? Tôi đang nghĩ
thì Nghê Lạc Trần bỗng nhiên lấy tay kéo gáy tôi lên, mặt anh mang theo vẻ tức
giận, dần dần hướng tới gần tôi, tôi không né tránh, đôi môi bị một bờ môi mềm
mại in lên…

Anh nhẹ nhàng cắn môi của tôi, đầu lưỡi hơi lạnh nhẹ nhàng mở
hàm răng của tôi ra chậm rại truy đuổi
khắp ngõ ngách, cẩn thận không bỏ sót một chút gì, nụ hôn ngày nay so với
ngày thường mềm mại hơn, không mang theo bất cứ ham muốn nào nhưng lại dịu dàng và rất lâu.

Tôi không biết tại sao mình không cự tuyệt, cho đế khi anh
nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi “Ngủ đi, có lẽ đến ngày mai cái gì cũng quên rồi.”


Trong lòng tôi đấu tranh, nếu như con người có thể lựa chọn
nhớ thứ gì đó, như vậy tôi nên quên đi tình yêu 10 năm đó hay là 100 ngày hôn
nhân này đây?

Sáng sớm, tôi bị giấc mộng làm tỉnh giấc.

Trong mộng, Nghê Lạc
Trần ở một nơi không ranh giới, trong biển rộng tăm tối giãy dụa, tôi muốn thổi chiếc còi thủy tinh đó, nhưng Giang Triều lại
bước tập tễnh từ bên này đi tới, tôi do dự rồi quay đầu về hướng biển rộng, nước
biển từng chút từng chút dâng lên không quá đầu Nghê Lạc Trần, tôi mới nhớ kỹ
anh nở nụ cười tái nhợt và tuyệt vọng kia, tôi kêu lên Tiểu Bùn của tôi nhưng
không có bất cứ âm thanh nào đáp lại, biển khôi phục lại tình trạng yên tĩnh,
tôi buông hai tay thỏng xuống làm chiếc còi rơi xuống trước chân.

‘Tại anh muốn em khi đó thổi nó lên, cho dù anh cách em rất
xa đều sẽ lập tức trở về bên cạnh em, chỉ là…đừng nên thổi quá muộn, có vài thứ
mất đi, muốn thấy lại cũng tìm không thấy…” đây là những lời anh đã từng nói
qua với tôi, tôi nhớ kỹ rõ ràng…

Mặc dù chỉ là giấc mộng, nhưng tôi lại rất lâu không có cách
nào từ trong mộng tỉnh lại.

Giờ phút này bên ngoài trời đã sáng, những ánh nắng
xuyên qua tấm rèm chiếu vào khắp ngõ
ngách, nhưng khắp nơi đều bị chuyện hôm trước bao phủ, Nghê Lạc Trần đi rồi, ở
đầu giường có để lại một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết: đi đối mặt với anh ta đi,
nghe một chút lời nói của con tim, anh cũng sẽ không buông tay bởi vì chúng ta
cũng không hy vọng để lại nuối tiếc cho bản thân.

Phía sau anh viết địa chỉ nơi ở của Giang Triều

Rửa mặt đi tới phòng ăn, trên bàn bày ra một phần ăn sáng
đơn giản, tôi chần chờ một chút rồi đi qua bưng bánh kem lên ăn nhưng không có cảm giác. Anh chưa kịp ăn đã đi làm rồi, tôi bỗng nhiên nhớ
tới lời nhắn kia của anh, không từ bỏ, trong lòng cảm thấy nặng nề vô cùng

Ăn xong tôi hẹn Chu Oánh đi tìm Giang triều

Khoảng 3 giờ đường, chúng tôi tới nơi ở của quân khu, đây là một tiểu khu mới,
xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu
nhiên có quân nhân hoặc người nhà của quân nhân trong khu vực đi qua đi lại,
tôi thấy địa chỉ Nghê Lạc Trần để lại, trước cửa phòng 101, Chu Oánh dẫn đầu khẳng
khái nhấn chuông, tim tôi liền theo tiếng chuông trở nên đập dồn dập không ngừng,
hơn mười phút trôi qua, trong nhà có lẽ là không có ai, liền đi tới dưới gốc
cây liễu trước tòa nhà chờ đợi


Một trận gó xuân thổi qua, nhẹ nhàng vỗ về cành liễu, mang
theo hơi thở ươn ướt và một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua

Tôi biết chắc chắn năm sau, tôi sẽ không hối hận con đường
mình đã đi, nhưng bây giờ tôi biết rõ ràng cho dù là hôn nhân vào lúc ban đầu
hay là giờ phút này đứng ở trước cửa nhà GIang Triề, tôi cũng không từng
hối hận. Có người vì cả đời không có tình yêu mà hoang mang nhưng tôi lại được
trời cao chiếu cố, tình yêu của cha mẹ đối với tôi khiến tôi mắc nợ Nhạc Vũ nhiều lắm, hai người đàn
ông tôi yêu lại khiến tôi mắc nợ toàn thể giới, nhưng ở trong nỗi đau khổ này
tôi vẫn như cũ có thể hiểu rõ một loại hạnh phúc, tôi nhiều khi hi vọng có thể
kéo tình yêu dài mãi. Nghê Lạc Trần, tôi
chỉ hi vọng có một ngày bóng lưng của cô gái kia có thể chính thức đối mặt với
anh mang đến cho anh hạnh phúc.

Tôi nghĩ nhất định có thể, dù sao anh cũng là một người đàn
ông khiến cho người khác khó có thể quên được…

Suốt một ngày cho đến khi hoàng hôn buông xuống, dần dần từ
phía Tây xuất hiện một hình ảnh, dần dần đi từ xa tới, toàn thân mặc bộ quân trang quen thuộc…

Tôi cúi đầu không đành lòng nhìn bước chân của anh bởi vì mỗi
một bước thực sự càng khiến đau lòng thêm.

‘Giang Triều”

Theo tiếng Chu Oánh, tôi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Giang
Triều trước cửa, mặt anh không chút thay đổi liếc chúng tôi một cái rồi liền mở
rộng cửa, tiếng đóng cửa vang lên đánh vào lòng tôi

Trong chốc lát xung quanh trở nên yên tĩnh, bên tai liền vang đến một đợt âm
thanh

‘Anh ta có thể làm như vậy sao?Chúng ta ngồi xe 3 giờ đứng ở
đây hơn 9 tiếng rồi, anh ta chỉ thuận tiện liếc mắt lạnh lùng một cái.”

“Nếu không như thế này thì anh ấy sẽ không phải là Giang Triều.”
Tôi bất đắc dĩ hơi cười

“Cậu còn có thể cười được, nếu như có mình cơ hội, mình
không phải vì một chân của anh ta không thể…” có lẽ Chu Oánh ý thức được mình
đã nói đến vấn đề nhạy cảm nên sự phẫn nộ của cô ấy đã giảm đi, thấp giọng hỏi
“Chúng ta nên làm sao đây?”

Làm sao bây giờ, thực ra tôi cũng không biết nên làm sao mới
tốt bây giờ.

Tôi nhẹ thở dài, nhìn cánh cửa nhà Giang Triều “Theo mình đứng
ngây ngốc một chút đi, mình muốn nhìn ngọn đèn phòng anh ấy một chút”

Bây giờ đúng là đèn mới sáng lên, nhà nhà đều thấp sáng lên
ngọn đèn ấm áp, mà phòng Giang Triều lại chìm trong bong tối, tôi phảng phất thấy
được giờ phút này anh đang ngồi trong căn phòng âm u, lẳng lặng nhả khói trong không gian tĩnh mịch, tôi nghĩ sự xuất hiện của tôi lại
đâm vào vết thương của anh, một người dù kiên cường thế nào thì khi có đau buồn
cũng rất khó đối mặt


Ngay lúc chúng tôi định quay về thì cánh cửa mở ra, Giang
Triều đứng thẳng ở nơi đó, sắc mặt so với lúc nãy lạnh lùng khốc liệt hơn

Từ từ đi thong thả tới anh,
khoảng cách này tôi đã đi gần hai năm nhưng lúc tôi có thể ôm anh thì ở
trung gian lại xuất hiện một cuộc hôn nhân…

“Nghiêm”

Nghe được khẩu lệnh theo tiềm thức tôi đứng lại

“Nghỉ”

Tôi không di chuyển, bình tĩnh nhìn anh, đúng vậy, anh bây
giờ là thủ trưởng của tôi nhưng xuyên
qua cặp mắt sắc bén kia, hay anh vẫn là Giang Triều ngu ngốc kia, dùng
toàn bộ tình yêu và sự kiên cường để bảo vệ tôi

“Quân nhân không biết nghe theo chỉ huy sao? Nghiêm”

Tôi ưỡn ngực, dùng tư thể quân nhân đối mặt với anh, tôi muốn
cho anh biết sự quyết định và quyết tâm của tôi

“Di chuyển về phía sau”

Tôi xoay người đưa lưng về phía anh, chờ anh ra lệnh tiếp

Anh lại đột nhiên nói với Chu Oánh “Đưa cô ấy rời khỏi đây,
sau này đừng đến nữa.” Giọng điệu không phải ra lệnh nhưng thật dứt khoát

“Em không rời khỏi đâu ” tôi lớn tiếng nói cho anh nghe

“Nhạc Tuyết, cơ thể anh dù không hoàn chỉnh nhưng cho dù vẫn còn toàn vẹn anh cũng sẽ không trơ
trẽn đi chia rẽ nhà của người khác, cũng sẽ không lấy một người phụ nữ đã qua một
lần hôn nhân đâu”

Tôi không di chuyển, cơ thể dần dần phát run, cho đến tiếng
đóng cửa vang lên phía sau, nước mắt mới dần dần rơi xuống, tôi biết Giang triều muốn tốt cho tôi mới nói những lời làm tổn
thương tôi như thế

Về tới trong nhà,đã là nửa đêm, vậy mà ngọn đèn màu quất
trong nhà vẫn còn sáng làm tôi muốn khóc

Mở cánh cửa nặng nề ra, ngọn đèn nhà bếp hấp dẫn tôi đi tới,
thấy Nghê Lạc Trần đeo tạp dề màu phấn hồng đang xào thức ăn, không lâu sau mùi
mướp đắng xào chua ngọt chậm rãi bay khắp gian bếp…

“Khuya như vậy còn không ăn?” tôi có chút uể oải

“Chờ em về cùng ăn”

Tôi không nói gì nữa, nhưng lại nhớ tới nơi vừa mới đi qua,
bầu trời kia đầy tuyết tung bay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận