Tuyết Lạc Trần Duyên

Mặc dù sau 12 giờ ánh mặt trời ấm áp như vậy nhưng trên mặt
tôi vẫn có thứ gì đó chảy xuống lạnh như băng. Trong giờ phút này những hình ảnh
của quá khứ chợt ùa về như những thước
phim quay chậm, chuyện cũ ở bờ biển không ngừng tuôn trào vây lấy tôi .

Hơn một năm trước tôi cùng với anh chạm tay lần cuối cùng
nhưng là cách cửa kính xe thật dày, lòng bàn tay áp lên tấm kính lạnh như băng,
anh cười còn tôi nước mắt viền quanh mơ hồ , tại sao tôi không thấy rõ mặt trên
kia có khắc vĩnh viễn hay không……

Xe lửa từ từ khởi động, tôi thong thả đi theo, sau đó lại nghiêng ngả lảo đảo chạy đi quên cả
vẫy tay với anh. Trong lòng không ngừng
gọi Giang Triều, Giang Triều, tôi hối hận, không nên khóc , có lẽ nên nhớ kỹ
khuôn mặt mỉm cười kia của anh .

Cho đến khi toa tàu chở bóng dáng anh đi khuất khỏi tầm nhìn
của tôi, trong không khí chỉ còn lại tro bụi dày đặc giống như ngay cả hai mươi
mấy năm hứa hẹn cũng bị hòa vào trong tro bụi, tôi mới cảm giác Giang Triều đã
mang theo một sự kiên quyết muốn rời đi ……

Nhưng anh dùng hai
mươi mấy năm thời gian đi vào cuộc sống của tôi tại sao chỉ vung tay lên lại trở thành biệt ly?

“Nhạc Tuyết…… Nhạc Tuyết……”

Tôi giật mình quay lại, vội vàng cúi đầu “Đội trưởng Triệu,
làm phiền anh dẫn các học viên tập hợp đến lễ đường trước, chút nữa tôi sẽ đi.”

Tôi lập tức xoay người đi.

Có lẽ lúc này không nên gặp sẽ tốt hơn.

“Thủ trưởng, xin chú ý quân trang.”

Hai binh lính tuần tra trật tự hướng tôi cúi chào, tôi mới
phát hiện lúc ăn cơm xong, khi đi rửa
tay, cổ tay áo xắn lên cao còn chưa thả xuống. Tôi vội vàng đáp lễ, cất lời nói
còn có công tác cần làm, bước chân lập tức vội vàng rời đi, nhưng tôi biết giọng của của người lính kia
đã làm kinh động nhóm sĩ quan, cũng làm kinh động đến anh, tôi mơ hồ phát hiện
sau lưng có ánh mắt ở sau nhìn theo.


Trở lại phòng ngủ, hành lang vang lên những tiếng nghị luận của học viên.

“Thần tượng Giang Triều của mình đến đây rồi, mau đi xem một
chút đi”

“Chính là trong truyền thuyết, thiếu tá phong độ nhất trong
quân đội phải không?”

“Người ta hiện tại là thượng tá .”

Cởi quân trang ra, tôi nằm trên giường, nhưng trong đầu đầy bóng dáng và hơi thở của Giang Triều, anh
vẫn là người sĩ quan đẹp trai kia, vẫn là một người đàn ông kiên cường nhất.

Đột nhiên di động kêu lên, cắt ngang không gian lặng yên, là
Nghê Lạc Trần gọi tới . Đã một tuần tôi không gặp anh , cũng dường như quên hôm nay là cuối tuần, chúng tôi đã hẹn
nhau, anh sẽ từ Côn Minh bay trở về
thành phố D, trực tiếp tới đón tôi về
nhà.

Giờ phút này, tôi hi vọng anh có thể lập tức mang tôi thoát
đi.

“Nhạc Tuyết, là anh……”

“Uhm.”

“Giọng em không như
bình thường,cảm thấy mệt mỏi sao?”

“Khi nào anh trở về vậy?”

Đột nhiên tôi bật khóc, tôi nghĩ chắc anh sợ hãi, giọng an ủi
tôi trở nên run run. Sau đó tôi mới biết được, anh gọi điện thoại tới là nói
cho tôi biết bởi vì có việc trì hoãn phải chuyển vé máy bay sang buổi tối,
nhưng anh cam đoan nhất định sẽ trở về gấp trong hôm nay để đón tôi về nhà. Sau
đó anh còn nói thời tiết ở Côn Minh tốt lắm, nếu tôi đi nhất định sẽ thích cảnh
vật nơi đó…… Anh còn nói lần này dự thi tác phẩm, ý niệm là lấy từ lần huấn luyện
dã ngoại đã mang đến cho anh linh cảm, anh hỏi dùng màu vàng và xanh của thiên nhiên lục sắc làm màu chủ đạo, được
không? Tôi rất muốn tập trung trả lời vấn đề của anh, cho anh một lời giải

thích của mình, nhưng đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, cuối cùng tôi không biết
mình đã trả lời anh như thế nào liền vội
vàng ngắt điện thoại……

Anh muốn hỏi tôi câu kia, dù ba chữ tôi đều không nghe hết,
điện thoại liền im lặng .

Tôi nên làm gì? Giang Triều rất mau sẽ trở thành em rể của
tôi, còn tôi cũng có một gia đình ấm áp của mình, vì sao còn không thỏa mãn?

Tôi cố gắng nghĩ về đoạn thời gian hôn nhân sau này, nghĩ về
nụ cười của Nghê Lạc Trần trong buổi huấn luyện dã ngoại. Nhưng đôi khi thật bất
lực với trí nhớ của mình, tôi không hiểu vì sao đã qua lâu như vậy, tưởng rằng đã quên nhưng lại
quên không được, giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, ở trong đầu rõ ràng
không thể xóa bỏ được……

-

Khi đi vào lễ đường, tình hình báo cáo đang ở giai đoạn cao trào, giọng đàn
ông của Giang Triều tràn ngập cảm xúc, đầy nhịp điệu, quanh quẩn trong không
gian ở lễ đường, tôi nhìn thấy rất nhiều học viên và các chiến sĩ rơi lệ . Đó
là đoạn ngày gian khổ, rừng cây âm u, các chiến sĩ ghé vào mặt cỏ ẩm ướt, ba
ngày ba đêm chỉ dựa vào uống nước để duy trì mạng sống cùng sức chiến đấu Trước khi có được hòa bình là giai đoạn gian
khổ, cũng có tai nạn đến từ thiên nhiên, tất nhiên không thể thiếu những quân
nhân tình nguyện đổ máu, hy sinh, và kính dâng mạng sống. Trong báo cáo, Giang
Triều không hề tán dương bản thân mình mà chỉ nói đến các chiến hữu hy sinh và
bị thương, giọng nói trở nên hơi nghẹn
ngào ……

Tôi là người không thích nhìn thấy đàn ông rơi lệ, nhất là
người đàn ông như Giang Triều nên tôi liền đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng giọng của anh vẫn từ phía sau truyền đến, truyền đến
chỗ sâu nhất trong tâm trí tôi thoát ra không được.

-

Đến lúc hoàng hôn tôi liền nhận được thông báo cần phải tham

gia buổi tiệc liên hoan tối nay. Làm đại đội trưởng của học viên tôi không có
lý do cự tuyệt.

Khi đi vào nhà ăn họ đã bắt đầu, tôi được an bài ngồi ở vị
trí đối diện với Giang Triều.

Đây là thời gian xa cách gần hai năm lần đầu tiên tôi có thể nhìn anh gần gũi như vậy, ánh mắt lại không
nghe theo sai khiến của tôi . Giờ phút này Giang Triều không mặc quân phục vẫn
có thói quen tóc húi cua ngắn gọn, trán
cao cùng chiếc mũi thẳng tắp luôn hiện ra vài phần cương nghị đàn ông, thật ra
anh mắt mũi anh dễ nhìn, chỉ là bị khí chất quân nhân mạnh mẽ che dấu cho nên
lúc trước có chiến hữu hay nói đùa nếu Giang Triều làm diễn viên nhất định
là tiểu sinh đẹp trai cứng rắn nhất
trong nước.

Thật ra tôi thấy Giang Triều là người đàn ông thích hợp nhất
mặc quân trang, tư thế oai hùng hiên ngang, kiên nghị dũng mãnh như vậy, những từ dùng ở trên người như thế nào cũng không
phải là nói quá lời.

“Nhạc Tuyết, cô tới chậm rồi, nên tự phạt đi?”

“Chính là, chính là, chúng ta đều là nhập ngũ cùng một năm,
mọi người chỉ chờ có một mình cô thôi, huống chi cô cùng lão Giang còn……”

“Quên đi, quên đi, uống rượu……”

Tôi đứng dậy cười không nói gì, chỉ hướng về phía Giang Triều
nâng chén, liền đem hai ly rượu một tiếng
trống làm tinh thần hăng hái thêm uống xuống, hơi rượu cay nồng, nước mắt không
tự chủ được dâng lên, tôi tiện tay lau một chút tiếp theo lại rót rượu. Bộ đội
có thói quen nếu đến muộn phải phạt ba chén, khi tôi bưng lên chén rượu thứ
hai, tay liền bị người đè lại , độ ấm kia và độ mạnh là tôi từng rất quen thuộc ……

“Đừng nghe họ làm trò……” Giang Triều nói xong liền đi quở
trách những chiến hữu kia“Tại sao các cậu vẫn còn thói quen khi dễ phụ nữ vậy……”

Cái gì phụ nữ? Tôi ở trong lòng anh vẫn luôn là nữ quân nhân
cứng cỏi nhất, có tố chất quân nhân vĩ đại. Như vậy có quân nhân không thắng rượu
được sao? Tôi bỏ tay anh ra lại uống hết chén rượu. Ba chén rượu uốn xong trước
mặt tôi đều biến thành Giang Triều.

“Nhạc Tuyết, thẳng tính như thế không có ai thật sự muốn phạt
cô cả.”

“Nên trước ngồi xuống ăn một chút gì đã, có đàn ông chúng
tôi ở đây còn đến phiên cô ra trận sao

?”

Tôi sợ bản thân mình làm ra hành động không thích hợp liền
ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn Giang triều chằm chằm. Bốn mắt ngẫu
nhiên nhìn nhau trong nháy mắt, ánh mắt anh vẫn sáng như đuốc như trước, sâu thẳm
lại mát lạnh, tôi có cảm giác anh cũng đem hết toàn lực nhìn trên mặt tôi để
tìm tòi dấu vết trong trí nhớ, mà tôi chỉ e chính mình có thay đổi gì làm anh
không quen .

Đột nhiên, di động vang lên, là Nghê Giáng trần gửi tin nhắn
đến: anh đã đăng ký xong .

Tôi mạnh mẽ tỉnh táo lại, cho dù tôi thay đổi hay không cũng
vĩnh viễn không thể quay lại như trước .

Tôi đứng dậy liền vội vàng cáo từ……

-

Đứng ở một con đường nhỏ thông tới nhà khách, tôi tránh ở dưới
tàng cây, từ hoàng hôn đến đêm khuya chính là nghĩ nhìn lại anh lần nữa.

Một làn gió đêm từ từ thổi tới, ánh trăng mỏng manh chiếu
lên lá cây ngô đồng, bóng cây lắc lư, lay động tạo thành những bóng dáng màu
đen. Ngày mai anh trở về quân khu , tất cả đều sẽ bình lặng trở lại, mà đêm nay
sao so với đêm qua chỉ hơn một ít mà thôi.

Một lát sau, tôi nghe được giọng nói.

“Giang Triều, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, phòng đã chuẩn bị tốt rồi.”

Đêm im lặng, tôi nghe thấy tiếng tim đập của chính mình,
nhìn bóng dáng kia đang đi về hướng của
tôi.

Đột nhiên tôi bị chấn động, bóng dáng thẳng tắp tuyệt đẹp
kia giờ phút này lại đi khập khiễng qua chỗ tôi đứng.

Tôi không thể khống chế lớn tiếng hô lên “Giang Triều.”

Âm thanh mãnh liệt kia
cắt ngang bầu trời đêm im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận