Tuyết Lạc Trần Duyên

Tiễn Nghê Lạc Trần đi, tôi liền quay về nhà mẹ.

Trong nhà rất yên tĩnh,
phòng khách chỉ có một mình mẹ mang kính lão, vừa đan quần vừa xem ti
vi. Bà thấy tôi đi tới vội vàng buông tay, đứng dậy đón lấy tôi vừa cởi áo
khoác ngoài ra.

“Không phải hôm nay là ngày tổ chức triển lãm trang phục của
Nghê Lạc Trần sao? Sao con quay về đây?”

“Con ngại ồn ào nên
không đi” Nói xong, tôi liền ngồi xuống
nghế sô pha, duỗi chân, sau đó cầm lấy cái quần đã đan được một nửa, nói giọng oán trách “Mẹ, con nói với mẹ
bao nhiên lần rồi, sau nay đừng đan những thứ này nữa, thứ nhất rất có hại cho
mắt, còn khiến cho vai nhức mỏi, thứ hai, mẹ xem bây giờ còn ai mặc quần đan
tay thủ công này nữa”

Mẹ không cho là đúng, cười nói “Mẹ vẫn mặc quần lót lông mà
con mua cho mẹ, ngược lại ba con thì bận rộn, chỉ thích mặc quần đan mẹ làm”

“A, vợ chồng già, tình cảm vẫn tốt như vậy…”

Tôi giễu cợt, nhưng trong tim lại có chút hâm mộ, từ nhỏ tới
lớn tôi chưa từng thấy tình yêu mãnh liệt của ba mẹ như thế nào, nhưng tình cảm
của họ lại như dòng chảy kéo dài không ngừng. Có lẽ tình yêu lâu dài đã nhạt đi
rồi, giống như mùa hạ, bầu trời bỗng nhiên nổi gió thổi nhẹ như mưa bụi, dư vị
đó vừa có chút mát lạnh vừa có chút ngọn ngào…

Mẹ giúp ba treo áo lên, xoay người, đột nhiên nói “ Nhạc Tuyết,
không phải mẹ nói con, nhưng con làm vợ người ta như thế này…”

“Người vợ như con không phải làm rất tốt sao?” Tôi vừa buồn
chán xem chương trình truyền hình, vừa nói khoác mà không biết ngượng trả lời.

“Nói thế nào ngày hôm nay cũng là ngày quan trọng của Nghê Lạc
Trần, con la ó, bản thân thì chạy tới nơi an tĩnh, mẹ thấy là do Nghê Lạc Trần
cưng chiều con quá. Trừ phi…”Mẹ già đột nhiên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tôi, từ đầu đến chân quan
sát tôi, cuối cùng ánh mắt bà tập
trung trên bụng của tôi, “Con tháng này
đã tới chưa?”

“Cái gì tới chưa…?” Hỏi được một nửa tôi mới ngây ngốc hiểu
được ý của bà, khuôn mặt nóng rực như lửa đốt “ Mẹ, mẹ nghĩ gì thế, sao có thể
nhanh như vậy…”

“Kết hôn đã hơn hai tháng, cũng gần như thế…”

“…”


Nhưng tôi và Nghê Lạc Trần chỉ ở cùng nhau gần một tuần mà
thôi…

Đương nhiên mẹ đâu có thể biết được. Vì thế tôi vội vàng làm
như bị chương trình tivi hấp dẫn, để mẹ một mình độc thoại. Quả nhiên mẹ bắt đầu lảm nhảm…

“Con đừng không nghe lời, nhân dịp bây giờ vẫn còn trẻ, sinh
một đứa con, các con không có thời gian mẹ sẽ giúp cho, hơn nữa Lạc Trần là con
một trong nhà, ông nội của nó chắc chắn cũng mong cháu để nối dõi tông đường…”

Con cái không phải là nhân chứng tình yêu của bố mẹ sao? Thế
nào bây giờ ngược lại thành bài tập ở nhà của thanh niên với trưởng bối thế
này?

“Nhạc Tuyết à, con xem Lạc Trần đối với con thật tốt, bây giờ
có mấy người trẻ tuổi biết thương yêu vợ, hơn nữa nó ở ngoài là người có uy tín và danh dự nữa, con cũng
không thể tùy ý theo ý mình…”

Tôi không khỏi nhìn về phía mẹ, Nghê Lạc Trần đối tốt với
tôi là thật, nhưng con mắt nào của bà nhìn thấy?

“Nhìn thế làm gì, lẽ nào mẹ nói sai à? Người phụ nữ hạnh
phúc hay không xem sắc mặt thì biết, con nhìn con xem, so với trước khi kết hôn
hồng hào hơn nhiều, người cũng béo lên…”

“Thật à, có phải nên giảm béo không?” Tôi nghịch ngợm đưa
tay sờ mặt mình, đúng lúc cắt ngang lời của mẹ, Nghê Lạc Trần đối tốt với tôi
là bởi vì chúng tôi là vợ chồng, lẽ nào muốn tôi mang ơn quay lại đền ơn anh
sao? Hơn nữa, anh căn bản là một người đàn ông dịu dàng, nếu là hình bóng của
cô gái kia, nói không chừng còn cưng chiều tận trời mất.

Không biết sao, nghĩ tới đây bản thân cũng có chút chột dạ,
quả thật tôi là một người phụ nữ nhẫn tâm

Mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn, tai tôi hiếm khi được yên tĩnh, đi
tới đứng trong phòng của mình, bên trong không hề thay đổi, chỉ có chút tịch mịch
hơn .

Phía trước cửa sổ có chiếc chuông gió màu tím để quên đóng đầy
bụi, nó là khi ở trong học viện quân sự, tôi và Giang Triều cùng đi chợ đêm mua
về, bởi vì quân sĩ có nội quy phòng ở rất nghiêm ngặt, trong phòng phải ngăn nắp,
không cho phép bày đồ trang sức và đồ
chơi, cho nên sau khi mua liền bị tôi để ở đáy rương, sau khi tốt nghiệp, tôi mới
treo nó lên.

Tôi để nó ở nhà vì người ở trong doanh trại của quân đội, cũng không có
thời gian chú ý đến nó, nghĩ không ra giờ

nó đã bạc màu trở thành món đồ cũ.

Quả thực, không có gió nó vĩnh viễn cũng không thể phát ra
tiếng kêu lanh lảnh.

Nằm trên giường, đột nghiên cảm thấy có chút cô đơn, nói
không rõ là do buổi sáng khi Nghê Lạc Trần đi để lại cho tôi cảm giác này, hay
là lúc này đây đập vào mắt tôi là sinh tình. Tôi vội vàng đứng dậy tìm khăn
lau, cẩn thận lau chuông gió sạch sẽ.

Không biết nó đã bị phủ bao nhiêu là bụi, cả đời tôi đều
không muốn mở ra nữa…

Ăn xong cơm tối, ba với mẹ ở phòng khách xem ti vi. Tôi buồn
chán chuồn vào phòng Nhạc Vũ, muốn tìm một
ít tạp chí để xem.

Trong phòng có lau chùi sơ qua, không có mùi hương của con
gái, mùi này giống như đã từng quen, bỗng nhiên nghĩ đến mùi của Nghê Lạc Trần,
hương thơm của mùi nước hoa nhàn nhạt… bây giờ loại mùi nước hoa này rất phổ biến
nhỉ? Tôi nở nụ cười, đi đến trước giá sách, lật tạp chí ra xem. Quyển ở trên
cùng, ngoài bìa dĩ nhiên là Nghê Lạc Trần, quần jean xanh đen, áo sơ mi dài màu
trắng tùy ý mở ra, nhìn thế nào cũng ra dáng rất đẹp trai, lại lộ ra vẻ lạnh
lùng, tôi không khỏi bật cười, ai có thể biết, một người đàn ông như thế cũng
có lúc cuồng nhiệt.

Nghĩ tới đây, tôi có cảm giác hơi xấu hổ, xem thường bản
thân mình vậy mà cũng nghĩ tới những chuyện lộn xộn này…

Lật qua các cuốn tạp chí, tôi phát hiện mỗi quyển đều có ảnh
hoặc tin tức của Nghê Lạc trần, thậm chí mấy năm trước cũng đều được giữ gìn rất
tốt, cũ và mới như nhau, xem ra cô nhóc
Nhạc Vũ này cũng có lòng hư vinh nho nhỏ, bây giờ nói không chừng là
đang cùng đồng nghiệp buôn chuyện, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng kia là anh
rể của mình, kiêm là bạn thời thơ ấu nữa…

“Nhạc Tuyết, trình diễn thời trang bắt đầu rồi…”

“Dạ, con tới đây.”

Nghe mẹ gọi, tôi vội
vàng buông chạp chí xuống, chạy về phòng khách.

Trong tivi buổi trình diễn đã bắt đầu, những người mẫu nam trẻ tuổi bước đi đầy sức sống,
khiêu vũ những thứ thuộc về thế giới đen trắng của Nghê Lạc Trần, rực rỡ chói mắt,
như số mệnh, như hoàn cảnh, như hoa trong gương, như trăng trong nước, lại như sự luân chuyển của

số phận, sáng chói cùng điêu tàn…

Có lẽ ước nguyện ban đầu trong thế giới, vốn dĩ cũng chỉ có
hai màu đen và trắng, chẳng hiểu vì sao
tôi vẫn cảm thấy nó không chỉ thuộc về thế giới của Nghê lạc Trần mà nó cũng
thuộc về tôi, có lẽ anh ấy từng nói qua, là tôi cho anh thế giới màu trắng, vì
vậy tôi ở trong đó tìm thấy bóng dáng của
chính mình, bởi vậy mới bị nó cuốn hút thật sâu…

Trình diễn thời trang sắp kết thúc, một người mẫu chính, mặc
một bộ trang phục hoa màu trắng xuất hiện, trong lòng tôi không khỏi run rẩy từng
đợt , nếu tôi nhìn không sai, đây là lần đầu tiên Nghê Lạc trần dùng màu này,
tuy màu sắc trang nhã nhưng giống như màu khói sắc xuân, lại uyển chuyển giống
như cánh bướm trong tuyết, sử dụng cực kỳ
khoan khoái…

Nhìn tới đây trong mắt tôi
có chút ươn ướt, không thể không nói, Nghê Lạc Trần xác thực là dùng
linh hồn để giải thích cái đẹp của nhà thiết kế thời trang, thậm chí tôi có chút hối hận khi không tự mình đến hiện
trường, chúc mừng cho anh …

Cuối cùng Nghê Lạc Trần từ bên sân khấu đi ra, xung quanh là
một tràng tiếng vỗ tay và hoa tươi chói mắt, anh vẫn như cũ cúi đầu mặc bộ lễ
phục sang trọng màu đen, mỉm cười nhợt nhạt, nhưng dù ngồi ở trước tivi, tôi vẫn như cũ cảm giác được
hào quang mạnh mẽ của anh…

Trong buổi phỏng vấn ngắn, lời của Nghê Lạc Trần ngắn gọn đến
cả người chủ trì cũng bất đắc dĩ nở nụ
cười…

“Anh Nghê, triển làm thành công như thế, làm sao tôi
không tìm thấy hai chữ vui mừng trên mặt của anh , người xưa nói vui quá mà khóc, nhưng anh đều trở thành bình thản như vậy? Đây cũng là một loại
cảnh giới…”

Nghê Lạc Trần cười nhạt không nói gì.

“Anh Nghê, có người nói, phía sau một người đàn ông thành công là một người phụ
nữ vĩ đại, anh nghĩ phía sau một nữ người mẫu đẹp là cái gì?”

“Cảm ơn” Nghê Lạc Trần nhẹ gật đầu

“Vậy anh còn muốn cảm ơn ai nữa?”

“Người nhà, bạn bè…”

“Không có?”

Nghê Lạc Trần vẫn cười nhẹ như cũ

“Nhạc Tuyết, con xem con ngay cả miệng cũng không khép lại,
hối hận không đi tới hiện trường rồi hả?”

Nghe mẹ đột nhiên nói như thế, tôi mới ý thức được mình giống
như hạng mê gái, bản thân ức chế không ngừng giương khóe môi.


“Còn nhớ khi Lạc Trần còn bé, ai cùng nó nói, nó sẽ khó chịu
quay đầu đi, phớt lờ, ai biết bây giờ cậu bé này lại thành công như vậy…”

Tôi lặng lẽ đi lên sân thượng, những câu dông dài và cảm thán của mẹ đã không còn nghe rõ nữa.

Bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng nhàn nhạt rơi vào lòng tôi,
tôi nghĩ làm vợ Nghê Lạc Trần, tối nay tôi nên
kiêu hãnh và thỏa lòng mới đúng.

Đột nhiên điện thoại di động rung lên, là anh gọi tới, có phải
có thể lý giải giờ phút này người anh muốn chia sẽ nhất chính là tôi, tôi nhẹ
nhàng mở điện thoại, bên kia cũng trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên bên trong
truyền đến âm thanh của người phụ nữ..

“Anh Lạc Trần, hôm
nay anh nhất định phải đi, chúng em đều chịu gian khổ mấy tháng, chính là giảm
béo không ăn không uống chịu đầy khổ cực, nói sao cũng phải chúc mừng thật tốt,
anh không thể làm mất hứng của mọi người…”

“Cho dù Lạc Trần còn có ý không đi, chúng ta cũng sớm một
chút trở về, tắm rửa đi ngủ…”

“Chủ tịch Nghê , xem ra buổi tối hôm nay anh trốn không
thoát đâu.” Đây là giọng của Từ Dĩnh.

Xung quanh anh là một loạt tiếng động lớn, tôi có thể hiểu
được lòng anh lúc này, thông qua lần này, thành công không chỉ là bản thân Nghê
Lạc Trần, còn có những người mẫu đi theo chỉ cần một lần là nổi tiếng, SNOWLET
như một nhà lãnh đạo trong doanh nghiệp,
cũng càng khẳng định vị trí trong
giới thời trang, nhưng không biết tại sao, trong tim tôi cảm thấy chua xót, có
lẽ tôi nên xem nhẹ một chút, tiếp xúc với phụ nữ nói cho cùng cũng là một phần
công việc của anh…

“Nhạc Tuyết…” Giọng nói của Nghê Lạc Trần cuối cùng cũng
truyền tới, “ Nhạc Tuyết, tối hôm nay có thể anh trở về muộn một chút, từ chối
không được.. em đừng đợi anh, ngủ ở nhà mẹ được không?”

Anh nói rất dịu dàng, không biết người xung quanh sẽ nhìn
anh thế nào, anh cũng không để ý.

Trầm mặc trong chốc lát, tôi bỗng nhiên nói “ Nghê Lạc Trần,
anh rất tuyệt…”Đúng vậy, đây là điều trong
buổi tối này tôi muốn nói với anh
nhất

Một lúc lâu, anh nhẹ
nhàng gọi tên tôi, cuối cùng nói ra ba từ, ANH YÊU EM…

Hơn mười phút điện thoại trôi qua, chúng tôi vẻn vẹn chỉ nói
những lời này, dường như những lời này lại chưa nói qua, nhưng hai bên đều hiểu,
cũng không cảm thấy đột ngột.

Buông điện thoại xuống, đột nhiên tôi rất muốn về nhà, rất
muốn ở cạnh người đàn ông này tối nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận