Tiết Dư đang luyện đan, Diệp Kiều bận rộn dùng Dây Trói Yêu trói các con yêu thú đang trong trạng thái điên loạn.
Để đảm bảo không có trường hợp ngoài ý muốn nào xảy ra, Diệp Kiều bày trận pháp sau đó mới dùng đan Thúc Tình. Hiệu quả của đan rất cao, thu hút được khá nhiều yêu thú đục. Trận pháp trụ được năm phút thì vỡ.
Diệp Kiều tặc lưỡi nhẹ một tiếng, sau đó quyết đoán cầm Ố Dề phối hợp với Mộc Trọng Hi chặn đường đám yêu thú rồi giải quyết chúng.
Lúc này, nàng tận dụng cơ hội luyện thức thứ hai của Thanh Phong Quyết. Thức thứ hai này rất khó luyện, lúc nào cũng là đánh được nửa chiêu đầu và khựng lại ở nửa chiêu sau.
Sau khi hai người xử lý xong đám yêu thú ở đây, Tiết Dư kiểm tra ngọc giản: "Còn thiếu ba trăm con nữa là vượt mặt Nguyệt Thanh Tông. Nếu chúng ta đi ngược lại đường cũ tìm yêu thú tiếp, trận này chắc kèo đứng đầu."
Mộc Trọng Hi: "Nhưng cũng đã tới đây rồi, vào nghía chút đã!"
Mộc Trọng Hi vừa đề xuất ý kiến đã được tất cả mọi người tán thành. Còn Chu Hành Vân...
Ý kiến của hắn không quan trọng.
Bốn người lại đi sâu vào bên trong.
Càng vào sâu bên trong càng khác, tường đất được thay thế bằng tường đá màu nâu sẫm. Tiết Dư gõ nhẹ vài cái: "Hầm ngầm này không giống như được tu sĩ của năm đại tông môn tạo ra."
Tuy hắn không phải khí tu nhưng với xuất thân từ tám đại gia tộc, vẫn có thể đoán được một hai. Gạch đá nâu này khá giống với một loại đá bên trong địa giới Ma tộc.
Chu Hành Vân: "Nơi này có cửa."
Cửa đá chậm rãi đẩy ra, bên trong là một căn phòng với bốn vách tường khép kín. Trên các bức từng khắc những ký tự và hoa văn khó hiểu, tựa như một loại ấn chú nào đó.
Bằng kinh nghiệm xương máu của mình, Tiết Dư cảm thấy đừng nên chạm vào thì tốt hơn.
Nhưng hắn đâu có ngờ, hai sư đệ, sư muội của hắn lại bắt đầu sàng qua sàng lại, ngắm cái này nghía cái kia.
Tiết Dư đơ người trong giây lát, sau đó dặn dò: "Đừng có đụng chạm bậy bạ, mấy cái này vừa nhìn đã thấy điềm rồi."
Nhưng mà người trước giờ luôn chán đời- Chu Hành Vân cũng vươn tay ra, chọt chọt ấn chú được khắc to nhỏ không đều trên tường. Hắn còn không quên nhận xét: "Xấu xí!"
Tiết Dư: "..."
"Ha ha ha, từ bỏ đi Tiết Dư!"
"Bọn họ bất ổn kinh niên, bất ổn trường kỳ, chứ đâu phải bất ổn ngày một ngày hai là hết."
"Mị phát hiện xem đại hội tông môn qua Đá Lưu Ảnh của Trường Minh Tông thú vị hơn mấy tông môn khác nhiều."
Đội ngũ này có thể không phải đội mạnh nhất, nhưng chắc chắn là đội tấu hề nhất!
Bốn người tự nhiên dạo chơi ở một nơi kỳ lạ, quái dị như thể đây là sân nhà mình. Truyện Cổ Đại
Minh Huyền ở bên ngoài thấy vậy thì ghen ăn tức ở: "Đáng ghét!"
Hắn cũng muốn đi chơi với Diệp Kiều!
Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Đúng là biết cách tìm đường chết."
Loại trừ được hai tông môn đáng gờm, Trường Minh Tông có cơ hội ngoi lên vị trí đệ nhất. Nhưng không biết bọn hắn ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám chạy vào một nơi quỷ quái như thế.
"Ta còn tưởng heo ở đâu kêu cơ. Ồ, hóa ra là đại thiên tài của Nguyệt Thanh Tông à?" Nghe thấy Tống Hàn Thanh trào phúng huynh đệ nhà mình, Minh Huyền nhìn hắn, cười tươi rói: "Vấn Kiếm Tông cùng Nguyệt Thanh Tông bọn mi cùng ăn bánh uống trà ở hàng ghế dành cho đệ tử bị loại, mà vẫn có tâm trạng lo lắng cho bọn ta à?"
Tống Hàn Thanh khựng lại: "Mi đừng có quá đáng!"
Sở Hành Chi cũng giật giật thái dương: "Có ai muốn hợp sức với ta hội đồng hắn không?"
Cái tên Minh Huyền này, cái nết quá trời quá đất luôn!
Địch Trầm khuyên răn: "Sẽ bị trừ điểm, mọi người bình tĩnh một chút."
Không phải bảo Minh Huyền có tâm ma sao? Dáng vẻ của hắn như thế thì có tâm ma ở chỗ nào? Địch Trầm cảm thấy, tiếp tục ngồi gần tên này, chính mình mới là người có tâm ma.
Đám người Trường Minh Tông ai cũng đê tiện gợi đòn như nhau!!!
...
Diệp Kiều đi qua đi lại giữa phòng vài lần, sau đó phát hiện trên không trung có một quyển trục đang trong trạng thái hé mở, các hạt ánh sáng vàng bay lơ lửng từ phần được mở.
"Đây là thứ gì?"
Chu Hành Vân: "Nhìn giống vật dẫn chuyên dùng để duy trì bí cảnh."
Mỗi một trăm năm, đại bí cảnh sẽ mở ra một lần. Mỗi một lần như vậy, bí cảnh cần một linh khí mạnh để mở cổng, đảm bảo nó tồn tại được năm ngày.
Mà linh khí dùng để mở cổng bí cảnh chắc chắn là hàng tốt.
Mộc Trọng Hi: "Nếu chúng ta chạm vào nó thì sao?"
Chu Hành Vân: "Chưa có ai từng thử cả."
Tiết Dư: "Đợi một chút xem?"
Bốn người còn đang nhăm nhe quyển trục, đột nhiên một chất giọng thô, khàn truyền đến: "Cô bé."
Diệp Kiều: "Quỷ?"
Mộc Trọng Hi, Tiết Dư đồng thanh nói: "Huynh không tin!"
Diệp Kiều liếc hai sư huynh một cái.
Đáng ghét, sao lại cướp lời của nàng!
"Nghiêm túc chút đi." Chu Hành Vân ra hiệu cho bọn họ nhìn ra đằng sau: "Tôn trọng lão già một chút đi mấy đứa!"
Tu sĩ bên ngoài: "..." Gọi người ta là lão già là tôn trọng dữ chưa?
Ông lão: "..."
Lão đã nhịn nãy giờ. Vốn tưởng đám nhóc này chỉ là tán tu, nào ngờ chúng giống như giặc, nghênh ngang xông thẳng vào trong. Lại nhìn màu tông phục đỏ rực của bọn họ, lão già lập tức hiểu ra.
Bọn chúng là đệ tử chân truyền!
Nhưng mà... hiện tại đệ tử chân truyền của giới tu chân đều là dạng này?
Diệp Kiều nhìn qua thăm dò. Là một ông lão, dáng vẻ xám xịt, gầy yếu. Lão giống như ánh đèn lay lắt chỉ cần một cơn gió nhẹ là vụt tắt. Nàng thầm gõ bàn tính lách cách trong đầu, bên ngoài lại dùng dáng vẻ ngây thơ hỏi chuyện: "Ông bị nhốt ở đây sao?"
Trong lòng ông lão nở hoa. Con gái rất hay mềm lòng và rất dễ lừa.
Vẻ mặt ông lão lập tức trở nên bi thương, âu sầu: "Đúng vậy. Lão đây đã bị nhốt ở chỗ này mấy chục năm."
Hai mắt ông lão nhòa nước mắt: "Không ngờ, cuối cùng lão cũng chờ được cô bé."
Nhìn nét diễn giả trân của lão, Diệp Kiều lặng lẽ lùi lại nấp sau lưng Tiết Dư, sợ bại lộ nét mặt vặn vẹo vì nín cười của mình. Nàng huých nhẹ vào tam sư huynh, ra hiệu hắn nói chuyện với ông lão kia.
Tiết Dư đã biết người này thuộc Ma tộc. Hắn rũ mặt, hỏi nhẹ: "Ông muốn chúng tôi giúp như thế nào?"
"Thả lão ra." Giọng ông lão trở nên sốt ruột: "Cô bé kia là phù tu, phải không? Chỉ cần dựa theo cách lão nói là được. Sau khi thoát được nơi này, lão sẽ hậu tạ mọi người thật hậu hĩnh."
Diệp Kiều: "Nhưng mà tôi chỉ mới sơ kỳ Trúc Cơ thôi."
Ông lão khựng lại. Trúc Cơ?
Tiêu chuẩn tuyển đệ tử chân truyền hiện tại đã thấp như vậy rồi sao?
Hay là nàng ta có thiên phú cao đến mức năm đại tông môn phá lệ thu nhận làm đệ tử chân truyền?
Ôm hi vọng Diệp Kiều là một thiên tài xuất chúng ngàn năm có một, ông lão lập tức có tinh thần. Nhìn bốn người ai cũng có dáng vẻ hiền lành, lương thiện trước mắt, lão cười tươi không cần tưới: "Lão sẽ dạy cho cô bé cách phá trận pháp này. Cái này đơn giản lắm."
Diệp Kiều nhìn thấy lão tinh thần phơi phới, bắt đầu dạy nàng thủ thế phá trận.
Nàng im lặng quan sát một lúc. Đây là một cách phá trận nàng chưa từng thấy.
Dù bên ngoài sẽ có nhiều tu sĩ theo dõi nàng nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng âm thầm ghi nhớ. Thứ vừa nhìn đã biết tà đạo này nếu nàng công khai học chúng thì khi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị các trưởng lão tụng kinh đến nhức đầu. Nhưng nếu nàng lén ghi nhớ, bọn họ cũng đâu có biết.
Thấy dáng vẻ nàng học rất nghiêm túc, ông lão càng nhiệt tình hơn. Một trăm năm trước, lão bị một đám đệ tử chân truyền liên hợp lại đánh nhốt ở đây. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nếu vẫn không có ai phát hiện ra nơi này, lão không thể chống trụ thêm được nữa, một tia thần hồn cuối cùng cũng sẽ tan biến.
Cách Ma tộc tu luyện rất quỷ quyệt. Chỉ cần còn một tia thần hồn không bị diệt, bọn họ có thể thay hồn đổi xác sống tiếp.
Chỉ cần lão thoát được nơi này...
"Hiểu chưa?" Lão nhiệt tình chỉ dạy hồi lâu, sau đó nhìn Diệp Kiều với vẻ mặt chờ mong.
Diệp Kiều lắc đầu: "Không hiểu. Khó quá! Hay là ông đổi cái nào đơn giản hơn đi."
Khuôn mặt ông lão trở nên vặn vẹo, nhưng chớp mắt một cái, lão lại cười tươi: "Được." Phải nhịn!
Miệng cười mà tâm đang điên cuồng chửi rủa tông chủ năm đại tông môn. Là tên ngốc nào nhận con bé này làm đệ tử chân truyền vậy? Chưa thấy ai ngu ngốc như nó bao giờ!
Tống Hàn Thanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.
Cách phá trận của ông lão kia rất đơn giản, nhưng Diệp Kiều lại không nhớ, không hiểu được cái nào. Có thể thấy, nàng ta không phải bắt đầu học vẽ bùa từ nửa năm trước.
Còn lời Tiết Dư từng huênh hoang rằng tiểu sư muội của hắn là một người đã nhìn thấy thì sẽ không quên, Tống Hàn Thanh đã quên sạch.
Ai mà tin cơ chứ?
Ông lão: "Hiểu chưa?"
Diệp Kiều đáp qua loa: "Cũng tương đối rồi."
Đúng là nàng đã nhớ được tương đối nhiều rồi. Nàng nhìn về phía ông lão, hỏi lại lần nữa: "Thật sự là ông không thoát ra được hả?"
Ông lão vội vàng gật đầu, sẽ đó lại chuẩn bị phát bánh vẽ: "Đúng vậy, cô bé à. Cháu..."
Diệp Kiều cười tươi, tay với lên lấy quyển trục, để lại một câu rồi vội vã xoay người bỏ chạy: "Nếu lão không ra được thì ta yên tâm rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...