Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong thật sâu mà nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Mạc một cái, Đỗ Văn An, Đỗ Văn Lôi vừa đi liền gặp phải người của phái Thanh Thành? Làm sao có việc trùng hợp như vậy, huống chi bảo hộ bọn họ chính là năm ảnh vệ do Dạ Thất dẫn đầu cùng năm thị vệ Tuyệt Cốc lúc trước Nam Cung Thiên Mạc mang theo! Mặc dù phát hiện, cũng phải là ảnh vệ Tuyệt Cốc phát hiện người của phái Thanh Thành trước chứ…… Ngô, như thế xem ra, huynh đệ Đỗ thị rời khỏi nơi ẩn nấp ra ngoài, cũng là Dạ Thất cố ý an bài? Dù sao, Đỗ Văn An kia, chính là không chịu nổi khích tướng……
Đỗ Như Phượng giật mình, đảo mắt nhìn Nam Cung Thiên Mạc trong phòng đang mỉm cười nhìn mình, cùng ca ca Liễu Như Phong đang lo lắng mà nhìn mình, Đỗ Như Phượng đột nhiên cười, nói: “May mắn Phượng nhi không cùng phụ thân bọn họ một đường, bằng không cũng bị hai người kia chọc tức chết rồi!”
Đỗ Như Phượng nói xong, tiến lên, bắt đầu thu dọn thức ăn trên bàn.
Liễu Như Phong trông trông vẻ mặt của Nam Cung Thiên Mạc, thấy hắn không phản đối, cũng tiến lên vài bước, đứng bên cạnh bàn, giúp muội muội Đỗ Như Phượng, thu dọn bát đũa……
Nam Cung Thiên Mạc nhìn hai người bên cạnh bàn, đột nhiên cảm thấy được tựa hồ có một loại cảm giác gia đình! Thật giống như bách tính bình thường, ăn xong cơm, thê tử cùng muội muội thu dọn bàn, mà bản thân đang ở một bên cười nhìn. (XD~~~! ‘thê tử’ kìa! XD~~~!)
Ý niệm dạo qua một vòng trong đầu, liền biến mất, Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt nhìn về phía Dạ Bát, nói: “Dạ Bát, sau khi Mai đại tiểu thư vào cốc, để cho điện chủ Độc Điện tiếp đãi, phân phó bọn họ chú ý kỹ, tuy rằng là tới hiệp trợ Tuyệt Cốc, nhưng vẫn phải đề phòng một chút!”
“Vâng” Dạ Bát ứng thanh, trên gương mặt cứng nhắc không có biểu tình dư thừa.
“Ngô…… Đi thăm dò xem, bốn thanh ‘Vấn Thiên bảo đao’ kia là xảy ra chuyện gì!” Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nhìn Dạ Bát vẫn quỳ gối trước người, phất phất tay, nói: “Cứ như vậy, đi xuống đi!”
Dạ Bát ứng thanh, thân hình bật lên, nhảy ra ngoài cửa, bóng dáng tiêu thất.
Đỗ Như Phượng đem bát đũa trên bàn thu dọn lại cùng một chỗ, đặt trên khay, nhìn Liễu Như Phong chà lau sạch sẽ mặt bàn, một tay đem bố khăn đầy mỡ kia đoạt lại, vứt hướng khay, chống nạnh nói: “Ca ca, đây là việc của nữ nhân chúng ta, ngươi một đại nam nhân, như thế nào lại đoạt việc làm cùng muội muội?! Phượng nhi tự làm là được, ngươi hảo hảo bồi bồi cốc chủ đi!”
Liễu Như Phong ngẩn ra, đang muốn mở miệng biện giải, lại bị câu nói cuối cùng của Đỗ Như Phượng làm cho tắc nghẹn không phát ra được.
Nam Cung Thiên Mạc buồn cười nhìn Đỗ Như Phượng ở mặt ngoài nói chuyện đối Liễu Như Phong, khóe mắt lại liên tiếp liếc về phía mình, nha đầu kia, trưởng thành a…… Cư nhiên ám chỉ mình không nên để Liễu Như Phong làm việc này? Việc này thì sao? Khi ở Trác Tiêu Cung, luôn luôn là Liễu Như Phong phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của mình a……
Nam Cung Thiên Mạc lắc lắc đầu, cười nói: “Như Phong, ngồi đây bồi ta, Phượng nhi nói đúng, việc này, tất cả đều có Phượng nhi, để cho nàng làm đi!”
Liễu Như Phong nghe vậy, đảo mắt nhìn Nam Cung Thiên Mạc, cốc chủ nói vậy là…… trêu cợt Phượng nhi? Liễu Như Phong có chút không xác định mà ngậm miệng.
Đỗ Như Phượng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, căm tức Nam Cung Thiên Mạc, một tay bưng khay, một tay chỉ vào cái mũi của mình, nói: “Dựa vào cái gì tất cả đều là ta làm?”
Nam Cung Thiên Mạc tao nhã mà lấy bố khăn sạch sẽ đã chuẩn bị tốt trên bàn, lau miệng, nói: “Bởi vì ngươi nhắc nhở ta! Phượng nhi, ngươi hẳn là thị nữ của ta a?”
Đỗ Như Phượng không rõ, như thế nào là mình nhắc nhở Nam Cung Thiên Mạc, đành phải ngây ngốc mà gật đầu.
“Cho nên, việc này, đương nhiên tất cả đều là ngươi làm! Đúng rồi, nhớ rõ chuẩn bị cơm canh cho mười ảnh vệ trong viện……” Nam Cung Thiên Mạc bất mãn mà đem Liễu Như Phong đứng ngốc tại chỗ kéo lại, đặt tại trong ghế bên cạnh mình, nhìn Đỗ Như Phượng, cười tà nói: “Đi thôi, tiểu nha hoàn!”
Tay Đỗ Như Phượng niết khay, tức giận đến cả người phát run, tuy rằng Nam Cung Thiên Mạc nói đúng, quả thật hiện nay mình coi như là thị nữ của hắn, nhưng…… nhưng nghe hai chữ ‘nha hoàn’ này, như thế nào lại thấy vướng víu như vậy?!
Đỗ Như Phượng đứng tại chỗ một hồi, đột nhiên lộ ra một cái tươi cười xinh đẹp, ý vị thâm trường mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc liếc mắt một cái.
Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày, nhưng không để ý, ngồi nhìn xem ngươi còn có thể ngoạn ra được mánh khóe gì! Chung quy hẳn là cũng sẽ không phải đối thủ của mình?!
Ai ngờ tầm mắt Đỗ Như Phượng lập tức chuyển tới trên người Liễu Như Phong bên cạnh, nhìn dấu vết trên cổ Liễu Như Phong, nhẹ giọng cười nói: “Ca ca, vừa rồi ngươi mua thức ăn trở về, có phải bị chó gặm hay không? Như thế nào trên cổ đều là vết thương a? Muốn Phượng nhi thượng dược cho hay không?” (ò.ó)
Thần sắc Liễu Như Phong biến đổi, theo bản năng cúi đầu che đi cổ mình, nghiêm mặt, tựa hồ muốn đối Đỗ Như Phượng cười cười, nhưng lại cười không nổi, chỉ đành quay đầu lại, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc đang chẳng hề để ý, dấu vết trên cổ, cư nhiên không ai nhắc nhở mình…… Liễu Như Phong muốn hung hăng mà trừng nam nhân bên cạnh một cái, nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ đành rũ đầu, như một trận gió, đoạt lấy khay trong tay Đỗ Như Phượng, biến mất khỏi phòng —— ngay cả khinh công cũng dùng đến…… (Chẹp, chạy nhanh thật!)
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn bóng dáng Liễu Như Phong như chạy trốn rời đi, tai đỏ đến có thể rỉ máu; chuyển hướng Đỗ Như Phượng đang đắc ý dào dạt, thở hắt ra, nói: “Như Phong là thẹn thùng?”
Đỗ Như Phượng trừng trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, chẳng lẽ người này không nghe thấy lời nói của mình?
“Phỏng chừng ca ca là bởi vì bị chó gặm cổ, cảm thấy ngượng ngùng!” Đỗ Như Phượng nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Mạc, gằn từng tiếng mà nói.
Hẳn là thẹn thùng! Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được giương miệng, nở nụ cười, nam nhân luôn luôn ôn nhuận này, thật đúng là hiếm khi nhìn thấy y lộ ra thần sắc như vậy!
“Ngươi biết rõ đó là ta gặm…… Ân, làm ra! Phượng nha đầu, đừng nói lung tung, nếu là trong cốc, sẽ không buông tha ngươi nhẹ nhàng như vậy!” Nam Cung Thiên Mạc chẳng hề để ý mà phất phất tay, đứng dậy. (XD~! “ta gặm”! Cười chết quá!)
Lúc này, hẳn là y trốn đến phòng bếp?! Nam Cung Thiên Mạc để ý cũng không để ý Đỗ Như Phượng bị lời nói quá mức trực tiếp của mình dọa, thẳng ra khỏi cửa phòng.
Đỗ Như Phượng trừng mắt há hốc mồm mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, da mặt người này…… thật đúng là dày! Ca ca đi theo hắn, không biết có hại hay không a…… (Dày vẫn thua vài ‘cao nhân’ a~~!)
Vẻ mặt Đỗ Như Phượng buồn bực, lòng tràn đầy lo lắng cúi đầu, liền đi ra phía ngoài, mới vừa đi tới cửa, lại đụng phải người chặn trước cửa.
Đỗ Như Phượng sờ sờ cái trán bị tông đau, giương mắt liền nhìn thấy Nam Cung Thiên Mạc vẻ mặt cẩn thận mà nhìn chằm chằm tường viện!
“Nam Cung cốc chủ, biệt lai vô dạng!” Tử sam chói mắt theo gió phiêu lãng, hôi y thanh niên im lặng trầm mặc mà canh giữ ở một bên!
Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, phất tay thối lui hai thanh niên ảnh vệ chưa được cho phép đã hiện ra thân hình, ẩn ẩn vây quanh trên tường viện. Cười nói: “Cung chủ Bích Tâm Cung giá lâm, sao lại ở trên tường viện hứng gió? Thỉnh xuống dưới nói chuyện!”
Một đạo thanh ảnh từ trong phòng bếp nơi góc viện xẹt ra, nháy mắt bay vụt tới bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, ngừng lại, chính là Liễu Như Phong.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch mỉm cười, dường như không phải đứng trên tường viện, thoải mái mà bước lên một bước, tiêu sái mà hạ xuống đất, mang theo Ly Thương bên cạnh, chậm rãi đi về phía Nam Cung Thiên Mạc.
Nhìn hai người ung dung, tuyệt không có nửa phần sát khí, Liễu Như Phong thu hồi thế đề phòng.
Nam Cung Thiên Mạc cười quay đầu lại, nói: “Phượng nhi, đi chuẩn bị nước trà!”
Đỗ Như Phượng gật đầu, đi ra ngoài.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Cung chủ Bích Tâm Cung đi tới trước người, tránh thân qua một bên, nói: “Thỉnh Mộ cung chủ!”
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cười cười, nói: “Ngay tại trong viện đi, bản cung thấy thạch bàn kia không tồi!” (thạch bàn = bàn bằng đá)
Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc chợt lóe, không đồng ý vào phòng, là sợ mình hạ lệnh vây công sao? Cười nói: “Cũng tốt!”
Bốn người đi đến bên cạnh thạch bàn trong viện, khách khí lẫn nhau một phen, Nam Cung Thiên Mạc cùng Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch ngồi xuống đối diện, Liễu Như Phong cùng Ly Thương đều tự đứng phía sau hai người. (Ko hỉu sao thấy cảnh này ta rất muốn cười! ^^! 2 cặp này có rất nhìu điểm chung a!)
Đỗ Như Phượng bưng nước trà tới, lấy ra chén trà, rót thay hai người.
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch dường như đối Đỗ Như Phượng cực kỳ cảm thấy hứng thú, nhìn không rời, cười nói: “Vị này chính là đại tiểu thư của Thương Khung sơn trang, Nam Dương Phi Phượng Đỗ Như Phượng?”
Đỗ Như Phượng nghe vậy, thần sắc căng thẳng, thân thể đề phòng mà lui hai bước! Tại trong viện này, có mười ảnh vệ Tuyệt Cốc bảo hộ, đương nhiên Đỗ Như Phượng sớm đã dịch dung.
“Mộ cung chủ đến chuyến này, sẽ không phải là vì Phượng nhi chứ?!” Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày, huy huy tay, nói: “Phượng nhi, đi xuống đi!”
Đỗ Như Phượng gật đầu, xoay người bước nhanh rời đi.
“Đương nhiên…… không phải!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cười khẽ, liếm liếm môi, nói: “Bản cung biết Nam Cung cốc chủ thu lưu đám phế vật Thương Khung sơn trang kia, còn đem Vấn Thiên bảo đao đưa cho Đoạn Hồn Cốc! Bản cung chỉ là có chút không hiểu, Nam Cung cốc chủ làm như vậy là có ý gì?”
“Hình như đây là chuyện của bổn tọa a? Khi nào lại phải nhọc công Mộ cung chủ quan tâm?” Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, trong lòng chấn động, Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch này biết được cũng quá nhiều a? Là Đoạn Hồn Cốc nói cho Bích Tâm Cung? Hay là……
Huống chi câu hỏi này của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch quá mức trực tiếp, nhưng mình cùng Tuyệt Cốc, hình như cùng Bích Tâm Cung hắn không có giao tình tốt như vậy a?
“Ha hả a…… Nam Cung cốc chủ không cần đa tâm, ngày ấy bản cung cũng ở sau núi Thương Khung sơn trang, nhìn theo Nam Cung cốc chủ rời đi!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cười khẽ, nhìn từ trên xuống dưới Liễu Như Phong phía sau Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Bên ngoài hỗn loạn, Nam Cung cốc chủ lại trốn ở nơi đây hưởng lạc, chậc chậc! Thật đúng là không tồi!”
Ngày ấy cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cũng ở đó? Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, nhóm người mình cư nhiên không hề phát giác! Quả nhiên không hổ là đệ nhất cung tiếng tăm giang hồ —— cung chủ Bích Tâm Cung a!
Không đợi Nam Cung Thiên Mạc trả lời, cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch đột nhiên phản thủ bắt lấy, nắm vạt áo trước ngực Ly Thương ở phía sau, kéo lại, hung hăng cắn trên cổ y, liếm liếm vết máu bị răng cắn ra, nhíu nhíu mày, cầm lấy tay Ly Thương, lật ngược tay, đánh trên ngực Ly Thương không hề phản kháng, đưa y đánh ra.
Cước bộ Ly Thương lay động lui về phía sau vài bước, dấu răng trên cổ, vẫn còn đổ máu, nhưng không duỗi tay lau đi, chỉ nghiêm mặt tái nhợt, trở lại phía sau cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, vẫn cung kính mà đứng, không nói lời nào……
Nam Cung Thiên Mạc lập tức nhíu nhíu mày, không phải hạ cấp của mình, chẳng cần quản hắn đối đãi như thế nào! Nhưng hành động của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch này, thật sự có chút tùy tâm sở dục (làm việc theo ý thích bản thân mà không quan tâm đến ánh mắt ng` khác)……
Đương nhiên Liễu Như Phong hiểu được, hành động của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch này, tất nhiên là do thấy dấu vết cắn hôn trên cổ mình, có chút xấu hổ mà hơi cúi thấp đầu, ý đồ che lại cổ mình. (Thấy rồi che chi nữa!)
“Hôm nay Mộ cung chủ đến, sẽ không phải chỉ là vì cắn hạ cấp của ngươi chứ?!” (Câu này hay nha!)Nam Cung Thiên Mạc đạm đạm nói, lại nhịn không được đảo mắt, nhìn Ly Thương đang buông mắt xuống, sắc mặt tái nhợt kia liếc mắt một cái; vừa rồi giữa động tác của Ly Thương, Nam Cung Thiên Mạc tin tưởng, bản thân nghe thấy tiếng động của thiết khí cực nhỏ…… (thiết khí = những vật được làm bằng sắt)
Đó là âm hưởng ma sát của thiết khí được chế tạo cực kỳ tinh tế phát ra, Nam Cung Thiên Mạc đánh giá lại Ly Thương vài lần, xác nhận cao thấp Ly Thương toàn thân đơn y, ngay cả binh khí cũng không mang, lại làm sao có thiết khí? Chẳng lẽ người này dùng chính là ám khí?
Nam Cung Thiên Mạc âm thầm nghĩ, đảo mắt vứt cho Liễu Như Phong phía sau một ánh mắt chú ý cẩn thận. Chuyển mắt về, dường như không có việc gì nhìn cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch.
“Ha ha ha…… Nam Cung cốc chủ nói cái gì a? Quên đi, không nói giỡn! Bản cung đến đây, là hướng Nam Cung cốc chủ nhận lỗi!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cười cười, nói.
“Nhận lỗi?” Nam Cung Thiên Mạc không rõ.
“Ngô…… Này……” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cố tình tiêu sái mà phủi phủi y phục, trên mặt có chút xấu hổ, nói: “Bản cung nhìn thấy Nam Cung cốc chủ làm thanh hắc đao kia thú vị, có thể dẫn tới nhiều người chém giết tranh đoạt như vậy! Cho nên…… Ngô…… Bản cung nhất thời ngứa tâm, cũng làm bốn thanh! Ai ngờ lại bị người của ngũ đại môn phái nhìn ra sơ hở! Kết quả, hiện tại ngũ đại môn phái đã rời khỏi vòng tranh đoạt, tụ tập năm trăm người, đang tìm kiếm chỗ của Nam Cung cốc chủ……”
“Dù vậy, cũng không đến mức bị nhìn thấu chứ? Chẳng lẽ sẽ không có người đoạt được Vấn Thiên bảo đao, cố ý làm ra bốn thanh đao giả, dời đi tầm mắt của người ngoài sao?” Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày, nguyên lai bốn thanh đại đao màu đen kia, là cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch làm ra…… Thật không hiểu người này có chủ ý gì! Nếu hắn không nói, ai có thể biết được? Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch này lại cố tình tự mình chạy tới, nói cho mình……
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn nhìn, nói: “Vốn là vậy, nhưng Tín Môn trong chốn giang hồ chuyên bán rẻ tin tức, lại liên hệ ngũ đại môn phái! Không biết bọn họ nói như thế nào, liền thuyết phục ngũ đại môn phái, giả vờ tranh đoạt năm thanh Vấn Thiên bảo đao giả kia, rồi âm thầm tìm hiểu nơi ở của cốc chủ Tuyệt Cốc!”
Lại là Tín Môn?! Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt, nhìn cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cười nói: “Như vậy vì sao Mộ cung chủ lại tự mình tới tìm bổn tọa? Sẽ không phải chỉ là vì nói cho bổn tọa tin tức này chứ?”
Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch kinh ngạc mà nhìn Nam Cung Thiên Mạc, chỉ một cái chớp mắt, lại khôi phục biểu tình ôn hòa của hắn, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật, bản cung bất quá chỉ là thấy thật sự nhàm chán mà thôi! Mặc dù tên của Tuyệt Cốc cùng Đoạn Hồn Cốc xếp dưới Bích Tâm Cung, nhưng cũng đều là tà ma ngoại đạo trong miệng ngũ đại môn phái kia! Ha hả…… Hôm nay bọn họ tập hợp lực lượng ý đồ giết chết Nam Cung cốc chủ, ai biết ngày nào đó có thể tập hợp lực lượng, tới giết chết bản cung hay không a?! Bản cung không thích có sự uy hiếp nào tồn tại! Cho dù chỉ là một đám kiến, chỉ cần có uy hiếp, cũng không thích!”
Nam Cung Thiên Mạc trầm ngâm một trận, cười cười, nói: “Như thế, đa tạ thịnh tình hảo ý của Mộ cung chủ! Như vậy, không biết Mộ cung chủ nể mặt ở lại, hay là……”
“Nam Cung cốc chủ không cần an bài, đến lúc đó, bản cung sẽ tự xuất hiện!” Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch làm sao nhìn không ra Nam Cung Thiên Mạc ra vẻ chần chừ? Phất tay cắt ngang lời nói của Nam Cung Thiên Mạc.
Ngươi nghi ngờ bản cung, bản cung cũng không yên tâm ngươi a, bốn phía ở đây đều là người của Tuyệt Cốc ngươi! Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch cười lạnh trong lòng, trên mặt lại vẫn tao nhã! Mang theo Ly Thương, nhảy lên tường viện, quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Mạc trong viện, mỉm cười nói: “Nam Cung cốc chủ, sau này còn gặp lại!”
“Sau này còn gặp lại!” Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười hướng Cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch gật đầu tỏ ý.
Nhìn nhóm hai người cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch biến mất ngoài tường viện, Nam Cung Thiên Mạc lại ngồi một hồi, thu lại tươi cười trên mặt, âm trầm hạ mặt, quát: “Dạ Bát!”
Dạ Bát một thân hắc y nhảy ra từ chỗ tối nơi góc viện, quỳ trước người Nam Cung Thiên Mạc.
Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng mà nhìn Dạ Bát, thấp giọng nói: “Có biết tội?”
Dạ Bát cúi người khấu đầu, đáp: “Để cho người ngoài xâm nhập viện lạc, lại hoàn toàn không phát giác, thuộc hạ biết tội, thỉnh cốc chủ trách phạt!”
Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, cúi đầu xuống ở bên tai Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ giọng nói: “Cốc chủ, xin thứ cho thuộc hạ thất lễ, võ công của cung chủ Bích Tâm Cung Mộ Bạch, tả hộ pháp Ly Thương không phải bình thường, trừ bỏ cốc chủ, chúng ta đều không phát hiện được! Huống chi hiện nay đang là lúc dùng người, bởi vậy xử phạt Dạ Bát, là việc không có lợi……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...