Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Tốc độ tinh khí ra vào rất nhanh nơi tư mật nhất của Liễu Như Phong, tiếng nước dính dấp dâm mĩ, cùng thanh âm cơ thể va chạm, trải đầy bên tai Nam Cung Thiên Mạc.

“A...... Chủ nhân...... Cầu...... cầu ngài...... Thuộc hạ...... thuộc hạ chịu không nổi...... A...... A......” Tiếng rên rỉ đứt quãng, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy mười ngón tay đã thật sâu mà cắm vào đỉnh giường, dục vọng hạ thân bị trói buộc đã đau đớn khiến người phát cuồng, hung khí nóng rực trong cơ thể lại không có chút dấu hiệu phóng thích, vẫn đang sinh long hoạt hổ mà xuyên qua thân thể mình......

Nhưng trói buộc trên cổ tay cùng phân thân, là do chính tay Nam Cung Thiên Mạc buộc chặt, Liễu Như Phong không dám tự tiện vận lực đánh gãy. Sau khi ẩn nhẫn thật lâu, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng cầu xin tha thứ......

Thần trí Nam Cung Thiên Mạc trôi nổi trên mây, bị tiếng cầu xin nhẹ này kéo lại. Nam Cung Thiên Mạc dồn dập mà thở, nhìn Liễu Như Phong sau một lúc lâu, mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của y.

Thân thể kịch liệt đong đưa ngừng lại, Nam Cung Thiên Mạc nhìn thân hình xích lõa không chút che lấp của Liễu Như Phong, từng đường nét trên cơ thịt rắn chắc, đã căng trải hiện lên, bày ra sự kiên cường cùng cường hãn nam tính. Vết sẹo nơi ngực đã mờ đi, vì sự xung kích của tình dục, trở nên thâm hơn mà bắt mắt, ngược lại khiến khối thân hình dương cương này càng thêm gợi cảm hoặc nhân. Mà hai chân bị mình đùa nghịch đến cơ hồ trở thành một đường thẳng tắp, phân thân nam tính bị đai lưng màu trắng tàn nhẫn buộc chặt, hai tay bị trói buộc lên đầu giường, tuấn nhan miễn cưỡng nhẫn nại, áp lực thống khổ cùng vui thích, ánh mắt ướt át đang cầu xin thương xót mà nhìn mình —— nam nhân dưới thân lúc này, kiên cường lại yếu ớt, tựa hồ như đang chờ đợi bị người hung hăng chà đạp, làm nhục...... (ó.ò)

“...... Chủ nhân...... chủ nhân...... Ách...... Cầu ngài......” Liễu Như Phong hơi hơi giật giật thân thể, lại mạnh mẽ nhịn xuống, phân thân sưng trướng cực độ bị đai lưng đè ép đến đau nhức, tình dục không thể phóng thích càng không ngừng đánh sâu vào phân thân bị trói buộc nguyên vẹn, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy phân thân chính mình như muốn nổ tung ra, thống khổ cực hạn, nhưng lại hòa lẫn khoái cảm cực hạn......


Nam Cung Thiên Mạc như bị mê hoặc, vươn ngón tay, tại trên phân thân xanh tím nộ trướng, nhẹ nhàng búng lên......

“......” Đau đớn cùng khoái cảm cự liệt từ trên phân thân truyền đến, lò lửa như muốn nổ tung được thêm vào một thanh củi cuối cùng, đỉnh phân thân bị gắt gao trói buộc, tiết ra vài giọt sáng trong. Liễu Như Phong làm sao còn có thể nhận kích thích như vậy, thân mình giật nảy, nháy mắt cong lên, biến thành một đạo hình cung, đầu cực lực ngẩng về phía sau, chiếc cổ thon dài nổi lên đầy dấu hôn dấu răng cùng cằm căng trải ra thành một đường, mái tóc đen nhánh bởi vì động tác quá mức đột nhiên mà mãnh liệt, lăng không bay múa, chậm rãi rơi xuống giường. Liễu Như Phong giương môi, nhưng làm sao còn có thể nói được nên lời, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ trong một cái chớp mắt, một đôi tay, mười ngón tay đã đâm vào thật sâu đỉnh gường bằng gỗ kia......

Đẹp quá...... Nam Cung Thiên Mạc cơ hồ thất thần, dù sao Liễu Như Phong cũng không phải thị cơ đã trải qua huấn luyện, cho dù là đang thừa nhận dục vọng của mình, cũng không có nửa phần âm nhu cùng mảnh mai. Mặc dù thân thể dương cương mà cường hãn như vậy, lại làm cho Nam Cung Thiên Mạc sa vào không ngừng. Không nghĩ tới, nam nhân kiên cường ẩn nhẫn này, cư nhiên cũng có thể có tình thái kinh tâm động phách như vậy, sự dương cương cùng cường hãn nam tính kia, hòa lẫn hoàn mỹ cùng sự ôn thuần thuận theo, sự yếu ớt cùng cứng cỏi không thể che giấu kích thích Nam Cung Thiên Mạc, không kịp nghĩ nhiều, hung hăng ôm lấy thân hình trần trụi, một ngụm cắn lên dấu vết màu lam loá mắt kia......

Nam nhân này, nam nhân ấm áp mà kiên cường này, là của mình!

“Nói cho ta biết, ngươi là của ai?” Nam Cung Thiên Mạc gần như điên cuồng, ác độc mà cắn lấy thân thể trong lòng, bí huyệt bởi vì đau đớn mà mãnh liệt co rút lại, khiến dục vọng của Nam Cung Thiên Mạc nháy mắt trướng đến cực hạn, hạ thể không tự chủ được, càng thêm hung hãn mà va chạm.

Liễu Như Phong gắt gao nắm chặt đỉnh giường cố định hai tay, tùy ý thân thể như muốn bị bẻ gãy, được Nam Cung Thiên Mạc gắt gao ôm vào trong lòng, gian nan mà thở hổn hển nói: “...... Thuộc hạ, thuộc hạ...... A...... Ân...... Là, là..... của......chủ nhân, a...... ”

“Thân thể của ngươi, lòng của ngươi, hết thảy của ngươi, đều là của ai?” Trong miệng tràn đầy hương vị huyết tinh, Nam Cung Thiên Mạc lại càng thêm hưng phấn mà gặm cắn thân hình hơi hơi run rẩy, cần cổ, lồng ngực, nhũ thủ...... (Mạc ca lại phát bệnh ma cà rồng rùi! =.=!)


“...... Là, là..... A, ách...... đều là...... của...... chủ nhân...... ngài, ngài...... a” Liễu Như Phong chỉ cảm thấy bản thân như sắp chết, không phải bị Nam Cung Thiên Mạc cắn chết, mà là chết tại bên trong vui thích cùng thống khổ không thể phóng thích......

“Cầu ngài...... Chủ nhân...... A, a......” Liễu Như Phong kêu to, nhưng lại cưỡng chế âm lượng mà như rên rỉ......

Nam Cung Thiên Mạc lấy tay sờ lên phân thân bị trói căng lên kia, nhẹ nhàng mà đụng chạm, nam nhân trong lòng đã không thể chịu nổi sự cảm thụ đó mà run rẩy, hô hấp cùng tiếng rên rỉ, khi gián đoạn khi liên tục, hai tay —— lại thủy chung không tránh khai khỏi sự trói buộc ở đầu giường......

Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy sự non mềm bao lấy chính mình kia chưa từng có sự co rút kịch liệt như vậy, một loại sảng khoái khoái hoạt sắp hít thở không thông khiến tinh khí nguyên bản còn có thể kiên trì một hồi, tại trong thông đạo nóng cháy mà nảy lên......

Nam Cung Thiên Mạc nâng lên đầu dây đã hoạt động một đoạn thời gian kia lên, dùng sức kéo......

“...... Ân...... A......” Tiếng hô của Liễu Như Phong cơ hồ là từ trong ngực lao ra, mười ngón tay căng thẳng, rốt cuộc không thể khống chế được lực đạo của chính mình, đầu giường cố định hai tay đáng thương kia ứng thanh mà vỡ nát, phân thân mất đi trói buộc run rẩy, bay vụt ra từng đạo mật dịch trắng sữa, do cấm dục trường kì, sự phóng thích bị cấm chỉ, khiến bạch trọc lúc này bay vụt tới phần bụng hai người đang chặt chẽ áp sát, bắn đến hơn mười cỗ dục dịch, Liễu Như Phong mới như mất hết khí lực, mềm rũ mà ngã xuống......

Nam Cung Thiên Mạc gắt gao mà kẹp chặt thắt lưng mềm dẻo của Liễu Như Phong, tinh khí bị nội vách nóng cháy non mịn càng thêm co rút mãnh liệt, rốt cuộc không thể nhẫn nại mà phun ra chất lỏng nóng rực......


Toàn thân Nam Cung Thiên Mạc căng thẳng, mân môi, cau mày. Một mặt hưởng thụ cực hạn khoái cảm trước nay chưa từng có này; một mặt muốn nhắm mắt lại, bỏ đi sự ẩn nhẫn nhớ nhung muốn nhìn chằm chằm Liễu Như Phong trong lòng kia, nhưng đau đớn cực hạn cùng vui thích cực hạn lại vạn phần rõ ràng......

Nam Cung Thiên Mạc nằm úp sấp trên người Liễu Như Phong, hai người nằm trong giường, đều không nói chuyện, lẳng lặng mà hưởng thụ dư vị khoái cảm qua đi.

Liễu Như Phong giật giật hai tay đã được tự do, khi không khống chế được lực đạo, đầu giường đáng thương cùng đai lưng bị Nam Cung Thiên Mạc tự mình buộc lên đều vỡ vụn.

Liễu Như Phong có chút bất an, sợ hãi, thấp giọng nói: “Cốc chủ, thuộc hạ, thuộc hạ tự tiện cắt nát trói buộc, thỉnh cốc chủ trách phạt!” (Câu cửa miệng của Phong ca! =.=!)

Đầu Nam Cung Thiên Mạc chôn trong ngực Liễu Như Phong giật giật, tóc đen theo động tác của hắn, trượt trên da thịt xích lõa.

Cảm giác ngưa ngứa nổi lên trong lòng, Liễu Như Phong lại chỉ có thể lén lút nhẫn nại, nhìn Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi nâng đầu lên, ngay cả nhíu mày, cũng phải nhịn xuống.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn khối gỗ vuông cùng đai lưng kia đã thành mảnh vụn, lại nhìn nhìn đôi mắt bất an của Liễu Như Phong, giật giật tinh khí mềm nhũn còn chôn sâu trong cơ thể nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt bất an kia nháy mắt bị phá vỡ, thay bằng tình tự hổ thẹn cùng lo sợ nghi hoặc.

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, cúi đầu, tại trên đôi mắt trốn tránh kia nhẹ nhàng hôn, khàn khàn mở miệng, hỏi: “Như Phong, ngươi hôm nay thật đúng là nhiệt tình na...... Ta thực thích, ngươi thì sao?”


Trên mặt Liễu Như Phong ầm ầm đỏ lên, cố không để ý đến Nam Cung Thiên Mạc vui vẻ cười to, không được tự nhiên mà quay mặt qua chỗ khác, che giấu thần tình xấu hổ cùng khó chấp nhận.

Rồi lại bị Nam Cung Thiên Mạc mạnh mẽ chuyển về, Nam Cung Thiên Mạc thu liễm ý cười, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Liễu Như Phong, nói: “Ta yêu ngươi! Như Phong, ta yêu ngươi......” (Lần này thực sự tung hoa chúc mừng, nói thẳng thừng ra rùi…..! Nổ pháo ăn mừng na!)

Liễu Như Phong giật mình.

Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng mà hôn hôn lên trán Liễu Như Phong, nói: “Ta yêu ngươi!”

Liễu Như Phong mở to hai mắt, nhìn Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc chân thành mà hôn hôn môi Liễu Như Phong, nói: “Ta yêu ngươi!”

Liễu Như Phong chấn động, nhưng không mở miệng nói chuyện. Cảm tình như vậy...... là thứ mình có thể mong đợi được sao?

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, hôn hôn ngực trái của Liễu Như Phong, nói: “Ta yêu ngươi!” (Oh oh oh oh, ngực trái, chỗ trái tim đó a~~~~~~~~~~~~~! Lãng mạn wớ a! >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận