Tuyết Hồ
Edit + Beta: Hwan
*************
“Vậy chúng ta đi tìm hắn.” Hàn Yên cao hứng nói, “Ta nghĩ hắn sẽ hỗ trợ.”
Lưu Vân không một chút nào muốn gặp Phật Tổ lưu manh kia, ta biết hắn sẽ vì Hàn Yên mà giúp Thượng Quan Yên, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
“Chúng ta phải đi bây giờ.” Hàn Yên đã có điểm không thể chờ đợi được, nó thật cao hứng, đã quên mình cùng Lưu Vân là ở bên ngoài nghe lén, âm thanh nói chuyện cũng không giảm thấp.
“Người nào ở bên ngoài?”
Thượng Quan Yên cùng Dương Âm yên tĩnh nằm ở trên giường, bỗng nhiên nghe thấy ở bên ngoài có người nói chuyện, Dương Âm kéo kéo ống tay áo Thượng Quan Yên, “Đại khái chính là Lưu Vân bọn họ ở bên ngoài đi?” Thượng Quan Yên trấn an hắn.
Hàn Yên có chút ngượng ngùng mà ló đầu ra khỏi cửa sổ, hướng Thượng Quan Yên cười xấu hổ.
“Là ngươi?” Dương Âm nhận ra đó là thiếu niên khi hồn phách mình trở về.
“Ngươi nhận thức hắn?” Thượng Quan Yên ngạc nhiên.
“Khi vừa mới trở về nhìn thấy bọn họ ở trong phòng, ta còn xin bọn họ hỗ trợ tìm ngươi.”
Hàn Yên sợ Thượng Quan Yên đoán được chính mình cùng Lưu Vân theo dõi hắn, vì vậy nó vội vàng nói: “Thượng Quan Yên, ta cùng tiểu long bây giờ đi tìm Phật tổ, ngươi không cần lo lắng, chúng ta đi đây!”
“Chúng ta rất mau trở lại.” Hàn Yên lại quay đầu lại bổ sung.
Nói xong, Hàn Yên lôi kéo Lưu Vân xoay người đi, sợ bị Thượng Quan Yên nhìn ra mánh khóe.
Thượng Quan Yên nhìn cửa sổ không một bóng người, thầm nghĩ: chẳng lẽ bọn họ đi tìm Phật tổ giúp ta? Chính là sao bọn họ biết chuyện của ta cùng Dương Âm ?
“Bọn họ mới vừa rồi nói đi tìm Phật tổ? Phật tổ rất dễ dàng tìm được sao?” Dương Âm có điểm gian nan hỏi, Phật tổ hẳn là không phải người bình thường có thể thấy được đi? Chính là vừa mới nghe khẩu khí của thiếu niên, như thể là bằng hữu ấy ?
Thượng Quan Yên lắc đầu, “Ta chưa bao giờ gặp qua Phật tổ.”
Nếu là hắn biết năm đó nam tử giúp hắn biến thành người cũng như trở thành người hoàn hồn là Phật tổ, không biết có cảm tưởng gì?
“Bọn họ là giúp chúng ta sao?”Dương Âm chần chờ hỏi.
Thượng Quan Yên cũng không biết vài câu không đầu không đuôi của Hàn Yên, hắn trầm ngâm một chút, “Chắc là thế.”
Dương Âm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: “Bọn họ bảo chúng ta không cần lo lắng, ta sẽ không lo lắng, thật là kỳ quái.”
Thượng Quan Yên ôm chặt hắn, đem cằm các tại đỉnh đầu Dương Yên, “Ừ, bọn họ rất dễ dàng làm cho người ta tín nhiệm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...