Tuyết Hồ

Edit + Beta: Hwan

***********

Buổi sáng ngày hôm đó, sau khi Lưu Vân tỉnh ngủ, phát hiện Hàn Yên người đáng lẽ ra lúc hắn tỉnh dậy đã không thấy đâu bây giờ lại ghé vào bên người hắn ngủ rất say, hắn không khỏi ngạc nhiên, người này bình thường giờ này trên giường đều đã tỉnh, hôm nay như thế nào lại ngủ say như vậy? Sẽ không phải bị bệnh rồi đi?

Lưu Vân lo lắng sờ trán Hàn Yên, sau đó cầm lấy tay nó xem mạch.

Không có việc gì, Lưu Vân yên lòng.

Hàn Yên bị đánh thức, mở mắt, nó xoa xoa hai mắt, có chút mơ hồ hỏi: “Tiểu long, anh tỉnh rồi?”

“Ừ. Đánh thức em sao?”

Hàn Yên lắc đầu.

“Chúng ta đi ăn điểm tâm đi.”

“Ừ.”

“Tiểu long, anh thích uống canh gì?”


Động tác trên tay Lưu Vân dừng lại, có chút kỳ quái hỏi: “Tại sao hỏi như vậy?”

“Em…” Hàn Yên đỏ mặt một lúc lâu.

Lưu Vân nhướn mày, buông bát trong tay, dùng ánh mắt hỏi.

Hàn Yên nhắm mắt lại, sau đó mở, “Ta không biết canh hoa đào sẽ làm ngươi đau bụng, em — em nghĩ — ”

“Đứa ngốc!” Lưu Vân ôm Hàn Yên vào lòng, cúi đầu hôn hôn trán nó, “Thật không biết em áy náy cái gì? Canh hooa đào đó uống rất ngon, mặc dù tác dụng có chút quái lạ.”

“Nhưng là…”

Không nghĩ Hàn Yên lại để tâm vì chuyện vụn vặt này, vì vậy Lưu Vân nói: “Em đó, ta thấy em ở phủ Vân Yên đến ngu người luôn rồi, liền thích nghĩ những chuyện không quan trọng.”

“Đây không phải là chuyện quan trọng?” Hàn Yên bất mãn.

“Còn nói không phải?” Lưu Vân niết mũi nó, “Như vậy đi, hôm nay chúng ta ra ngoài một chút, để em đỡ lại suy nghĩ miên man.”

“Đi ra ngoài?” Hai mắt Hàn Yên sáng lên.

“Đúng vậy, em không thích sao?” Lưu Vân cười hỏi.

“Nghĩ muốn, nhưng chúng ta không nên đi ra ngoài vào ban ngày.”

“Tại sao?” Lưu Vân kỳ quái hỏi.

Hàn Yên quyệt quyệt miệng, ôm lấy thắt lưng Lưu Vân, buồn bực nói: “Ban ngày người nào cũng nhìn chúng ta, em không thích, buổi tối họ nhìn không rõ, chúng ta cũng thấy không rõ lắm bọn họ, như vậy sẽ không cảm thấy không thoải mái.”

Lưu Vân bật cười, “Hảo hảo, buổi tối chúng ta mới đi ra ngoài.”

“Không bằng chúng ta cùng Nam Cung Vân bọn họ cùng đi đi.” Hàn Yên hăng hái bừng bừng nói.

Con rắn kia?


“Không nên.” Lưu Vân liền cự tuyệt, thật là! Luôn nghĩ tới con rắn đáng ghét kia.

“Cùng bọn họ đi không tốt sao?” Hàn Yên khó hiểu hỏi.

“Không một chút nào tốt!” Lưu Vân sắc mặt thối thối nói.

“Không tốt? Sẽ không a, em cảm thấy – ngô!”

Hàn Yên mới nói một nửa, đã bị giấm chua bay đầy trời – Lưu Vân chặn miệng, không cho nó nhắc tới con rắn kia.

Hàn Yên chậm chạp lúc này mới hiểu tiểu long là ghen tị, nó nghĩ muốn giải thích, nhưng lại bị Lưu Vân ôm hôn đến khó thở, ngay cả nửa chữ cũng nói không nên lời.

Thượng Quan Yên đi vào đại sảnh, nhìn thấy Lưu Vân ôm Hàn Yên hôn hết sức nhiệt tình, hắn không khỏi vạn phần xấu hổ, không biết nên lui ra ngoài hay là vẫn đứng ở đó, trong khoảng thời gian ngắn, hắn sững sờ ở nơi đó.

Lưu Vân nhờ vào dư quang ở khóe mắt nhìn thấy hắn, lúc này mới không muốn mà buông Hàn Yên.

Hai gò má Hàn Yên đỏ bừng, tựa vào trong lòng thở hổn hển.

Lưu Vân vuốt ve sau lưng nó, thay nó thuận khí. Hàn Yên khí tức hơi thuận, đang giải thích với Lưu Vân, Lưu Vân mở miệng hỏi Thượng Quan Yên: “Có việc?”

Hàn Yên ngoảnh đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Thượng Quan Yên không biết từ lúc nào đã đứng trong đại sảnh, nó không khỏi hô nhỏ một tiếng, nguyên bản gương mặt hơi ửng hồng đỏ bừng, ghé vào trong lòng Lưu Vân không dám ngẩng đầu.

Lưu Vân cười khẽ, tâm tình khoái trá, lần thứ hai hỏi Thượng Quan Yên: “Ngươi có chuyện gì?”

Thượng Quan Yên chần chờ một chút, mới nói: “Là như thế này, bởi vì thời gian nửa tháng đã tới rồi, cái ở trên thạch bích có phải nên xóa bỏ?”


Trong nháy mắt Lưu Vân kinh ngạc, một lát sau, mới nhớ tới chuyện này.

“Ai da, ta cũng đã quên việc này rồi.” Nghe Thượng Quan Yên nói như vậy, Hàn Yên ngẩng đầu nói.

“Vậy có phải hay không nên xóa bỏ?” Thượng Quan Yên thử thăm dò hỏi.

Lưu Vân gật đầu, “Chúng ta đây bây giờ đi thôi.”

Bọn họ vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy Nam Cung Vân, Nam Cung Vân tò mò mà đánh giá Thượng Quan Yên, hỏi Hàn Yên: “Các ngươi đi nơi nào?”

“Âm phủ.”

“Âm phủ? Ta cũng muốn — ”

Nam Cung Vân chưa kịp nói chữ “đi” ra khỏi miệng, Lưu Vân liền ôm lấy Hàn Yên biến mất tại chỗ.

Thượng Quan Yên lặng đi một chút, vội vàng đi theo.

“Ta cũng muốn đi.”Nam Cung Vân nhìn đại sảnh không một bóng người, chỉ ngây ngốc mà nói xong những lời muốn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui