Edit + Beta: Hwan
**********
Nam Cung Vân yếu ớt mà ngồi ở trên ghế, dán gương mặt lên trên bàn lạnh băng, hai tay đặt ở trên bàn.
“Ngươi như thế nào rồi?” Hàn Yên chọt chọt y, quan tâm hỏi.
Nam Cung Yân ngồi thẳng lại, không tinh thần mà liếc nhìn Hàn Yên một cái, chọt chọt ngón tay nói: “Một ngày, hai ngày, ba ngày… A! Đã mười ngày rồi, tại sao Phong ca ca còn không có tới tìm ta trở về!”
Nam Cung Vân rống lên, lại ghé vào trên bàn thành trạng thái không có xương.
Hàn Yên gãi gãi đầu, cũng không biết nói cái gì nữa.
“Phong ca ca nhất định là không thích ta.” Nam Cung Vân hấp hấp cái mũi nói.
“Ngươi không nên nản chí như vậy, có thể hắn mấy ngày này không thời gian đi.” Hàn Yên an ủi y.
Nam Cung Vân lắc đầu, vừa thương tâm lại vừa thất vọng.
Hàn Yên cố gắng nghĩ, hy vọng có thể nghĩ ra một biện pháp giúp Nam Cung Vân.
“Không bằng như vậy đi, ngươi đi làm một chuyện mà Phong ca ca của ngươi đặc biệt tức giận.” Hàn Yên rốt cục ra một chủ ý.
Nam Cung Vân cau mày, nghi hoặc nói: “Làm chuyện Phong ca ca tức giận? Như vậy sẽ làm cho hắn càng thêm tức giận, càng thêm chán ghét ta thì sao?”
“Nhưng ta nghe Tiêu Phàm nói có một số việc vật cực tất phản (sự việc phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại), nói không chừng Phong ca ca của ngươi sẽ rất giận, giận tới mức muốn đem ngươi về mà hung hăng giáo huấn một trận, vậy là ngươi có thể trở về rồi.”
“Hung hăng mà giáo huấn một trận?” Nam Cung Vân không khỏi rùng mình một cái, y vẻ mặt đau khổ nói: “Cái mông của ta nhất định sẽ nở hoa, lần trước ta cắt tóc hắn, hắn liền đè ta đánh vào mông.”
“Đánh mông sẽ đau sao?” Hàn Yên tò mò hỏi, nó chưa bị Lưu Vân đánh mông bao giờ, cho nên cũng không biết tự vị bị đánh vào mông như thế nào.
Nam Cung Vân mãnh liệt gật đầu, “Đau muốn chết! Không có biện pháp khác sao?”
Hàn Yên buông tay, xin lỗi nói: “Tạm thời ta chỉ nghĩ đến biện pháp này.”
Nam Cung Vân ghé vào trên bàn, ngón tay có một chút buông xuống gõ cái bàn, tự hỏi chủ ý của Hàn Yên có được hay không.
“Ta quyết định!” Nam Cung Vân đột nhiên ngồi thẳng lên, chụp cái bàn, kiên định nói.
Hàn Yên bị y làm cho hoảng sợ, sững sờ trong chốc lát, mới hỏi: “Quyết định cái gì?”
“Ta quyết định liều chết hy sinh, đi làm chuyện Phong ca ca sẽ tức giận, nếu hắn hiện tại đã giận ta rồi, nếu là thất bại, nhiều lắm làm cho hắn càng thêm tức giận thôi.” Nam Cung Vân thấy chết không sờn nói.
“Ta ủng hộ ngươi!” Hàn Yên cầm tay y nói.
“Ừ, cảm ơn ngươi! Nhưng chuyện gì mới khiến cho Phong ca ca nổi giận lôi đình nhỉ?” Nam Cung Vân buồn rầu,
“Cái này — “Hàn Yên cúi đầu nghĩ một chút, “Cái này ta cũng không biết, không bằng chúng ta đi hỏi Tiêu Phàm đi.”
“Cũng tốt.”
“Chuyện gì sẽ làm cho người yêu tức giận?”
Tiêu Phàm hồ nghi mà nhìn Hàn Yên cùng thiếu niên lục y Nam Cung Vân bỗng nhiên xuất hiện, không rõ vì sao bọn họ lại hỏi vấn đề này.
“Ừ.” Hàn Yên cùng Nam Cung Vân nhất trí gật đầu.
“Các ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Tiêu Phàm khó hiểu hỏi.
Hàn Yên cùng Nam Cung Vân nhìn nhau, cảm thấy đây là bí mật của bọn họ, vì vậy hai người lắc đầu nói: “Chúng ta không thể nói cho ngươi.”
“Không thể nói cho ta biết?” Tiêu Phàm trong lòng càng thêm nghi hoặc.
“Ngươi có biết chuyện gì sẽ làm cho người yêu tức giận không?” Hàn Yên chờ đợi hỏi, “Nói cho chúng ta biết đi?”
“Ngươi nghĩ muốn làm cho Lưu Vân tức giận hả?” Tiêu Phàm không xác định hỏi.
“Không phải.” Hàn Yên lắc đầu.
Tiêu Phàm lúc này mới yên tâm, nghĩ một chút nói: “Muốn làm cho người yêu tức giận, đi uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu).”
“Uống hoa tửu?” Nam Cung Vân cùng Hàn Yên đều là người hết sức đơn thuần, bọn họ không biết ý tứ của việc uống hoa tửu, vì vậy Hàn Yên hỏi: “Uống rượu sẽ làm cho người yêu sinh khí?”
Tiêu Phàm bật cười, “Ý tứ của việc uống hoa tửu là phải đi thanh lâu.”
“Thanh lâu?”
Thấy bọn họ tựa hồ đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, Tiêu Phàm giải thích: “Thanh lâu là địa phương tìm nơi hoan lạc, nơi đó có rất nhiêu cô nương, đến buổi tối mới mở cửa, nếu ngươi chỉ yêu có một người, ngươi sẽ không đến loại địa phương này, cho nên người ngươi yêu nếu biết ngươi đi vào địa phương này, sẽ tức giận, sẽ làm trái tim bi thương.”
“Ồ!” Nam Cung Vân cùng Hàn Yên gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Vậy ngươi có hay không đi qua thanh lâu?”
Tiêu Phàm lắc đầu, “Ta nghe nói qua, không có đi qua.”
Biết được chuyện bọn họ muốn biết, Hàn Yên bọn họ thật cao hứng, cảm tạ Tiêu Phàm rồi mang theo tâm trạng vui vẻ rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ, Tiêu Phàm buồn bực cực kỳ, căn bản không biết bọn Hàn Yên tới đây hỏi chuyện này làm cái gì.
“Vậy đêm nay ngươi phải đi uống hoa tửu, ta gọi tiểu long nói cho Phong ca ca của ngươi.” Hàn Yên nói.
“Ta một mình?” Nam Cung Vân do dự, “Không bằng ngươi đi theo ta? Đi một mình ta cảm thấy sợ hãi.”
“Như vậy hả?” Hàn Yên nâng má nghĩ một chút, “Cũng tốt, bất quá ta sợ tiểu long không cho ta xuất môn?”
“Chúng ta lén chuồn đi là được.” Nam Cung Vân đề nghị nói.
“Cũng được, ta lưu tờ giấy cho tiểu long, nói với hắn nơi chúng ta đi, thuận tiện gọi hắn thông tri cho Phong ca ca của ngươi.”
“Hảo, cứ như vậy đi.”
Sau khi thương lượng xong, Hàn Yên bọn họ mang tâm tình mong chờ cùng hưng phấn đợi buổi tối đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...