Tuyệt đối thần phục

Mặt mày Khương Khùng như nhuốm sương lạnh, vừa mới bước vào câu lạc bộ Tàng Nguyệt cô đã đi lên phòng cất giữ đồ riêng tư ở tầng cao nhất. Cô vừa đẩy cửa đã bước vào, thấy Tô Hà sạch sẽ ngồi trên sàn nhà, ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên qua cửa sổ kính chiếu rọi xuống đầu vai, cô ấy đang cầm đọc một tờ giấy kiểm tra sức khỏe mỏng manh.
 
Vừa đọc hết một tờ thì lại để xuống bên cạnh làn váy, rồi lại cầm một tờ khác lên đọc.
 
Qúy Như Trác kiểm tra sức khỏe của từng bộ phận trên cơ thể những mấy lần, chồng giấy mỏng trên cổ tay nặng trĩu, dường như Tô Hà cũng có thể đọc hiểu, cô ấy cất giữ chúng như là bảo bối, sắp sửa đem về cất trong tủ két, khóa lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chưa hết, cô ấy còn làm lạ chỉ vào một tờ giấy, bỗng ngẩng đầu, nói với người đàn ông đang lười nhác ngồi dựa vào ghế chà lau chiếc đồng hồ quả lắc cổ tinh xảo nói: "Kết quả kiểm tra của bác sĩ cho thấy lượng tinh trùng của anh rất cao."
 
Đây không phải lần đầu tiên Tô Hà nảy sinh hứng thú đối với năng lực sinh dục của anh ấy. Đôi tay cân đối của Quý Như Trác đang miết chiếc khăn khựng lại, đang muốn hỏi cô ấy đang nói cái gì, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của Khương Nùng xuất hiện thì ngừng lại.
 
Khương Nùng không nghe hết đầu đuôi câu chuyện, cũng không thèm nhìn Quý Như Trác mà hỏi về giấy kiểm tra sức khỏe.
 
"Tô Hà."
 
Cô thở hổn hển, đôi mắt dài cong vút khẽ chớp, đúng lúc đối diện với nét cười trên mặt Tô Hà.
 
Tô Hà đưa hết những mẫu giấy kiểm tra sức khỏe cho cô, sau đó quỳ gối đứng dậy, làn váy màu hồng nhạt rũ xuống mắt cá chân mảnh khảnh, chuỗi hạt ngọc lưu ly khẽ lay động, vang lên âm thanh nhỏ vụn.
 
Cô ấy thấy ngón tay trắng nõn của Khương Nùng nắm tờ giấy đến mức trắng bệch, đọc từng chữ một, bèn đi vòng qua nói: "Yên tâm đi, cơ thể của Như Trác chẳng có bệnh tật gì cả, vẫn còn khỏe chán."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nùng nghe vậy thì giương mắt nhìn Quý Như Trác chẳng muốn động đậy ngồi trên ghế.
 
Anh ấy có hơi bất đắc dĩ với ngôn từ lớn mật của Tô Hà, hầu hết đều bao dung cô ấy, dưới góc nhìn của Khương Nình, không biết có phải là do ánh sáng ngoài cửa quá sáng hay không mà khiến cho khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ấy ốm đi vài phần.
 
Bị đôi mắt trong trẻo yên tĩnh của cô nhìn chằm chằm, Quý Như Trác cười nhạt một tiếng: "Hóa ra hai người đang ngóng trông tôi bị bệnh sao?"
 
Từ trước đến nay Tô Hà không biết che giấu cảm xúc, tâm trạng vui sướng đều ghi hết lên mặt, cô ấy tiếp tục đong đưa vòng lưu ly nơi mắt cá chân trước mặt người đàn ông mặc quần tây đang bắt chéo chân, làm nũng nói: "Không thì sao, anh bị bệnh thì làm sao sinh con với em được? Như Trác, Như Trác... Em muốn có con, có được không?"
 
Cổ tay gầy guộc của Quý Như Trác giơ lên, ôm eo cô ấy: "Đương nhiên."
 
Đôi mắt Tô Hà bỗng sáng lấp lánh, tiếc là không ghi âm vào điện thoại, quay đầu đã thấy Khương Nùng đứng đây làm chứng: "Khương Nùng, anh ấy đồng ý rồi..."
 
Khương Nùng ngồi xuống cái ghế ở gần đó, cô chỉ gật đầu, cúi đầu tiếp tục đọc tờ giấy khám sức khỏe.
 
Tuy rằng Tô Hà khẳng định nói kiểm tra của bác sĩ không có vấn đề gì nhưng với tính cách của cô, phải tận mắt thấy thì mới yên tâm được. Đôi hàng mi khẽ rũ xuống, đáy mắt thanh tịnh như nước phản chiếu hàng chữ, lướt qua một hàng lại một hàng.
 

Cách đó không xa, Tô Hà lấy điện thoại ra muốn Quý Như Trác nói lại một lần nữa, để cô ấy ghi âm làm bằng chứng.
 
Ai ngờ Quý Như Trác cũng phối hợp, giọng nói dịu dàng dễ nghe truyền đến: "Bạn gái của Lâm Việt Châu muốn nuôi một đám thỏ cụp tai, lông trắng mắt xanh trông cũng không tệ, em muốn nuôi mấy con? Ngày mai anh sẽ đem đến nhà em."
 
"Quý Như Trác, anh xấu quá!"
 
Tô Hà biết mình bị lừa, thở hổn hển vung nắm đấm nhưng lại không tài nào nện vào ngực anh ấy, chỉ có thể trút giận lên cái đồng hồ quả quýt cổ kia, âm thanh tí tách trong trẻo vang lên, ồn ào không thôi.
 
Khương Nùng nghe bên tai, bỗng nhiên dừng ở trên một tờ giấy kiểm tra sức khỏe.
 
Dưới ánh sáng.
 
Màu sắc trên đầu ngón tay của cô thay đổi, từ từ siết chặt tờ giấy mỏng, trở nên trắng bệch.
 
"Khương Nùng!"
 
Đến khi Quý Như Trác đoạt lại cái đồng hồ quả quýt mà anh ấy coi như bảo bối, cho dù Tô Hà có duỗi tay dài đến mức nào cũng không với tới được, ồn ào đủ rồi bèn quay đầu gọi Khương Nùng đang ngồi trên ghế một tiếng, thấy cô cả buổi mà vẫn chưa đọc xong bèn nói: "Lát nữa để cho Quý Như Trác tội ác ngập đầu này nấu ăn đi, cô có cần về nhà gấp không?"
 
Khương Nùng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hà và Quý Như Trác.
 
Một lúc sau.
 
Dưới ánh sáng ấm áp xuyên qua lớp cửa kính, cô khẽ cuộn tờ giấy kiểm tra sức khỏe lại, đôi môi không còn sức hơi cong lên, nhìn Quý Như Trác bằng ánh mắt trong trẻo, cười với anh ấy.
 
...
 
Tô Hà muốn mở một chai rượu vang để ăn mừng, từ nhỏ cô ấy đã được ba mình ôm trên tay, dẫn đến các bữa tiệc rượu nói chuyện làm ăn, về mặt tửu lượng có thể nói là ba tuổi uống rượu, sau khi lớn lại là ngàn chén không say.
 
Trong căn hộ được thiết kế vô cùng xa hoa.
 
Quý Như Trác mệt mỏi ở phòng bếp nấu nướng, xuyên qua lớp cửa kính có thể mơ hồ thấy được chiếc áo trắng sơ mi trắng như tuyết được cởi lỏng ra, xắn tay áo lên để lộ ra đường cong cơ bắp được ánh đèn phác họa vô cùng thích mắt.
 
Tô Hà nhấp một ngụm rượu, nói với Khương Nùng đang ngồi bên cạnh: "Cô biết không, tôi thấy ít có người đàn ông nào mặc đồ trắng mà lại đáng yêu như vậy, cho dù có đứng nhìn từ xa cũng có thể nhận ra anh ấy."
 
Với một cô gái có tâm hồn trong sáng thì không có cách nào chống lại được sắc đẹp của Quý Như Trác.
 
Khương Nùng không giỏi uống rượu nên uống ít hơn, chỉ nhấp môi tượng trưng thôi, ngón tay cầm ly rượu hơi khựng lại.

 
Tô Hà thấy sắc mặt cô không tốt, còn tưởng là cô còn giận Quý Như Trác: "Tối qua là tôi nhờ anh ấy làm giả bệnh án hù cô, nếu cô quan tâm đến sức khỏe của anh ấy thì đừng giận nữa."
 
"Cô nhìn kết quả đi, Như Trác cũng không thật sự đầu cơ trục lợi, vọng tưởng có thể lừa gạt cho qua như vậy."
 
Khương Nùng ngồi bên cạnh nhìn cô ấy, nhất thời không nói gì.
 
Ánh mắt Tô Hà thản nhiên, sáng long lanh, thấy thuyết phục không được chỉ đành cười ngượng, sau đó lại chú ý đến dấu hôn ở trên cần cổ trắng như tuyết của Khương Nùng, lúc nãy được khăn quàng cổ siêu dày che đi, bây giờ đã cởi xuống, dấu vết ái muội đều hiện rõ mồn một.
 
Cô ấy lén lút nói nhỏ bên tai: "Quan hệ giữa cô và cái vị họ Phó kia tốt quá nhỉ?"
 
Lúc Khương Nùng rời giường vào buổi sáng không thèm để ý đến Phó Thanh Hoài, nhếch môi không nói với anh một lời.
 
Nên khi Tô Hà hỏi, cô chỉ lắc đầu.
 
Tô Hà nhẹ nhàng thở dài, chất giọng trong trẻo như ngọc: "Tâm lý của tôi ổn định lại rồi, không thể để cô giận Như Trác được, người kia chiếm hời hết rồi, đúng là nhẹ người."
 
"..."
 
Khương Nùng chậm rãi nhấp một ngụm rượu, ở trước mặt cô ấy lấy điện thoại ra gọi cho Phó Thanh Hoài.
 
Tô Hà bất ngờ: "Người chị em, cô làm ngược lại à!"
 
*
 
Trong một câu lạc bộ đứng đầu ở thành phố Lịch, đêm nay, Thương Nhạc Hành tập hợp một số con ông cháu cha của nhóm lợi ích Bắc Kinh lại đây tổ chức chơi bài. Những ngọn đèn ấm áp chiếu sáng khung cảnh yên tĩnh nhàn nhã, có kẻ nghiện thuốc vừa châm lửa đã nhanh chóng bị dập tắt.
 
Chỉ vì Phó Thanh Hoài không thích nhìn thấy mấy cái này nhưng lại uống khá nhiều rượu mạnh, bây giờ đang uống trà đặc giải rượu.
 
Thương Nhạc Hành rời khỏi bàn chơi bài, bước đến chiếc sô pha màu đen đắt tiền: "Đêm nay anh ba cược ván nào cũng thua, không muốn thắng một ván cho đỡ nghiền sao?"
 
Phó Thanh Hoài rất ít khi thua, mọi người ai cũng vui khi nghe vậy.
 
Sở Tuy dùng ngón tay trắng bệch vuốt ve điếu xì gà, không châm lửa, đôi mắt hồ ly cười nói: "Tôi đi tu ba năm không đánh bạc."
 
Hút thuốc uống rượu thì được nhưng cấm hai việc là phụ nữ và đánh bạc.

 
Sở Tuy sở hữu một nửa làng giải trí cũng đã rời cuộc chơi, lên cơn nghiện thì hút xì gà, dáng vẻ lười biếng chỉ ra bên ngoài: "Ở cổ bên trái của anh ba có ba vết cào, là do móng tay của phụ nữ, có vẻ là bị bạo lực gia đình."
 
"Dữ vậy sao?"
 
Thương Nhạc Hành không đa tình bằng Sở Tuy, lúc chơi bài nhìn ba vết đỏ nhạt trên chiếc cổ thon dài của Phó Thanh Hoài chỉ thấy kỳ quái, ngay cả cổ áo cũng không che được, lại không giống dị ứng, hóa ra là do phụ nữ cào à?
 
Anh ấy ngồi bên cạnh Sở Tuy, giống như bí mật lắm mà thì thầm: "Ngày thường không thể nhìn ra đấy, hóa ra tính tình của Khương Nùng lại dữ dằn như vậy."
 
Nói rồi lại nói, anh ấy ngày càng lại gần lỗ tai của Sở Tuy.
 
Sở Tuy đẩy Thương Nhạc Hành ra xa, mặt không cảm xúc nói: "Ông đây xa phụ nữ, không có nghĩa là hứng thú với đàn ông.”
 
Khuôn mặt Thương Nhạc Hành lộ ra nét giật mình, sờ soạng khắp người Sở Tuy: "Cho dù tôi có nổi sắc tâm thì cũng phải là kiểu người đẹp như châu như ngọc như anh ba..."
 
Sao lại vu oan cho xu hướng tình dục bình thường của anh ấy chứ!
 
"Hóa ra thằng nhóc này, ngoại trừ hứng thú với việc làm giàu, bình thường không nhìn phụ nữ, là do..." Môi mỏng của Sở Tuy khẽ xùy một tiếng, còn cố ý kéo dài: "Thèm thuồng anh ba đã lâu."
 
"Đó là vì tôi coi anh ba là thần tượng nên mới cố gắng giữ mình trong sạch..."
 
Đôi mắt phượng hơi hếch lên của Thương Nhạc Hành tròn xoe, chưa dứt lời đã bị tiếng điện thoại trên mặt bàn cắt ngang, trên màn hình lạnh buốt xuất hiện ba chữ "Sơn trà nhỏ".
 
Anh ấy nhìn xuống, rồi lại mắt đối mắt với Sở Tuy.
 
"Là điện thoại của anh ba..."
 
*
 
Căn hộ đối diện với cảnh đêm nhộn nhịp rực rỡ của thành phố, sương đêm giá lạnh khiến hàng mi Khương Nùng hơi ẩm, đứng ở sân thượng, cô không cảm thấy lạnh, có thể là do uống nhiều rượu nên nóng người, bờ hông mảnh khảnh dựa vào lan can, lẳng lặng chờ người ta bắt điện thoại.
 
Từng phút từng giây trôi qua, đốt ngón tay của cô cầm muốn cứng lại rồi, mắt thấy không có ai bắt máy, lúc sắp rũ xuống, bên tai bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lẽo dễ nghe của Phó Thanh Hoài: "Alo?"
 
Khương Nùng mấp máy môi dưới, nghĩ đến chuyện ban sáng, vẫn nên nói chuyện với anh thôi.
 
Yên tĩnh mấy giây, người ở đầu dây bên kia cũng không cúp điện thoại.
 
Cổ họng cô phát ra chất giọng trầm ấm dịu dàng, bị gió thổi đến mức mơ hồ: "Anh ba."
 
Chỗ của Phó Thanh Hoài không yên tĩnh như bên cô, mơ hồ nghe được tiếng trêu đùa Thương Nhạc Hành, cũng gọi "anh ba" như cô, thêm vào các câu như "thua rồi" nhưng chỉ cần là anh mở miệng, giọng nói bị rượu mạnh thấm nhuần sẽ che mất những tạp âm: "Sao vậy?"
 
Khương Nùng muốn anh giúp một việc, cũng biết đầu tiên phải nghiêm túc một chút, mở miệng nói: "Đêm nay anh ở đâu, em đến tìm anh."
 

Phó Thanh Hoài vẫn chưa trả lời, nghĩ đến sáng nay lúc thức dậy, cô mở mắt ra là im bặt, cái khuôn mặt xinh đẹp kia lạnh tanh, đứng dậy khỏi vòng tay anh khoác lớp ảo mỏng lên, trông khá tức giận.
 
Một lát sau.
 
Anh rời bàn đi đến một nơi yên tĩnh, mở miệng: "Em nói cho anh ba trước, sáng nay em giận chuyện gì?"
 
Tối qua Khương Nùng cũng không được coi là giận dỗi, lúc anh muốn cô mà cô cũng không cởi đồ, cũng không cho vào.
 
Cũng rất... qua loa.
 
Bị hỏi như vậy, vết hồng phấn trên mặt bắt đầu lan xuống cổ, hô hấp dồn dập, đến khi tỉnh táo lại, cô mới mở miệng: "Đêm nay, sau khi về nhà em sẽ nói cho anh biết. Anh ba, anh có thể kiểm tra giúp em một hồ sơ bệnh án không."
 
"Của ai?"
 
"Của Quý Như Trác." Giọng của cô rất nhẹ, lại không kìm được mà phát run: "Trong tờ kiểm tra sức khỏe của anh ấy có một tờ bị làm giả, em đã nhìn ra được."
 
Quý Như Trác có thể sử dụng một tờ giấy kiểm tra sức khỏe giả để giấu giếm Tô Hà, đương nhiên là đã mua chuộc bác sĩ.
 
Mà anh ấy lại biết nói chuyện, cho dù có mở miệng hỏi, anh ấy cũng có thể lấy ra rất nhiều lý do để đối phó.
 
Cho nên Khương Nùng không có cách nào, chỉ có thể nghĩ đến việc nhờ Phó Thanh Hoài: "Anh ba, em muốn biết sự thật đằng sau tờ giấy kiểm tra giả kia, biết ngay trong đêm nay..."
 
Cúp điện thoại.
 
Khương Nùng buông thõng tay cầm điện thoại, mái tóc bị gió lạnh thổi cho rối tung, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Cô quay đầu đối diện với cửa kính trong suốt trên sân thượng, thấy trong phòng khách sáng trưng, Tô Hà đang thân mật với Quý Như Trác, lâu lâu còn dùng giày cao gót đá vào ống quần anh ấy.
 
Cô ấy bị đi guốc trong bụng bèn bày ra nụ cười xinh đẹp động lòng người, muốn hôn một cái.
 
...
 
Quý Như Trác.
 
Quý Như Trác.
 
Gió đêm thổi qua ba chữ này, khắc sâu vào đáy lòng Khương Nùng, sau mười lăm phút, màn hình di động tối đen lại sáng lên.
 
Đầu ngón tay trắng bệch của cô như phủ một lớp sương mỏng, cứng ngắc nhận cuộc gọi, đầu tiên là nghe được giọng nói hơi trầm xuống của Phó Thanh Hoài: "Nùng Nùng, đứng cách sân thượng một chút."
 
Câu thứ hai, chỉ cách mười giây.
 
"Quý Như Trác bị ung thư phổi, đã là giai đoạn cuối."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận