Tuyệt đối thần phục

Hơn một giờ sáng, ngoài bệ cửa sổ tuyết rơi dày đặc nhưng trong phòng ngủ lại nóng như lò lửa.
 
Phó Thanh Hoài đi tới bên cạnh bức bình phong, cầm ly rượu đỏ sẫm đặt ở đó lên, chất cồn nồng nặc trôi xuống cổ họng giống như nước tuyết làm vơi đi cơn khát của anh. Cốc rượu tựa như viên ngọc, ánh sáng hắt lên khiến đường nét khuôn mặt của anh toát lên vẻ quyến rũ và gợi cảm.
 
Còn ở bên chiếc giường đằng kia, Khương Nùng ngồi dậy từ trong chiếc chăn lộn xộn. Khi tầm mắt của cô hơi nhìn sang, cô nhìn thấy lồng ngực với những đường nét cơ bắp rõ ràng của người đàn ông. Anh không mặc áo ngủ, dáng người thon dài đang đứng ở đó. Ánh sáng tỏa ra mờ mờ ảo ảo, cô cúi đầu, đầu ngón tay túm lấy chiếc áo sơ mi lụa được treo ở thành giường, lòng nóng như lửa đốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không đến một lúc sau, Phó Thanh Hoài uống hết rượu quay trở lại.
 
Khương Nùng do dự một giây nhưng cuối cùng vẫn không mặc áo sơ mi vào mà chỉ xõa mái tóc dài mềm mượt như lụa ra.
 
Anh duỗi cánh tay dài ra kéo cô vào trong chăn rồi ôm như ôm gối vậy. Khương Nùng không mặc gì cả, chỉ cần hơi động đậy một chút là sẽ đụng phải nơi nóng bỏng kia, cô chỉ có thể trốn khỏi nó, thế nên cô đã trốn xuống tận cuối giường.
 
Phó Thanh Hoài lại kéo cô về. Lúc anh cười, giọng nói được rượu thấm vào càng trở nên quyến rũ hơn: "Nếu như tối nay anh ba làm thật thì cái họng này của em e là sẽ hỏng mất."
 
Anh nói không làm nhưng lại thân mật quá giới hạn so với trước kia.
 
Khi dừng lại ở bước quan trọng nhất, những vết răng lúc đậm lúc nhạt rải đều trên chiếc cổ trắng như tuyết và cả ở cổ họng cô, mang theo hơi thở nóng bỏng bất chợt ập tới khiến Khương Nùng toát mồ hôi, mặt cô đụng phải cơ bắp trên vai anh, trong lúc cụp mắt cô đã chú ý đến vết sẹo cũ màu trắng nhàn nhạt kia.
 
Sự tồn tại của nó giống như một món đồ ngọc tinh xảo bị thứ gì đó cào mạnh, trông rất bắt mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình yêu của Khương Nùng dành cho anh bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn. Cô nhích người lên hai phân, đôi môi mềm mại dường như vô tình hôn lên đó, rồi lại trượt xuống dọc theo đường cơ vai giống như được chạm khắc tỉ mỉ, cứ vậy trượt tiếp xuống dưới.
 
Giờ phút này Phó Thanh Hoài lại không có bất cứ động tác nào, đôi mắt anh ẩn trong bóng tối, lẳng lặng nhìn cô.
 

Một lúc sau, Khương Nùng chỉ chỉ thứ bên dưới chăn, thì thầm: "Rượu mạnh cũng không át được, hay là để em giúp anh nhé?"
 
-
 
Ngủ chưa đến ba tiếng, ngoài cửa sổ sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
 
Khương Nùng nằm bên cạnh người đàn ông ngủ thiếp đi, trong ánh sáng mờ ảo nửa tối, mái tóc đen nhánh tán loạn trên tấm lưng mảnh khảnh khiến làn da của cô trở nên trắng nõn. Được một lúc, chiếc chăn được đắp lên người cô nhưng cô lại thấy nóng, cô lờ mờ cảm thấy mình bị mùi hương thơm nồng nặc bao phủ, còn ngửi thấy cả mùi rượu mạnh nữa.
 
Rõ ràng cô không phải là người uống rượu nhưng cuối cùng người say lại là chính cô.
 
Cũng không biết đã mấy giờ rồi, khi hàng mi cong dày mệt mỏi mở ra, cô vừa vặn nhìn thấy Phó Thanh Hoài tỉnh dậy, tấm lưng lộ ra ngoài rộng rãi lại mạnh mẽ. Anh nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi vải nhung màu xám nhạt, khớp ngón tay như ngọc cài những chiếc cúc đang mở vào.
 
Sau đó, anh hơi nghiêng người qua, nhìn dáng vẻ đầy ham muốn hiếm có của cô.
 
"Em ngủ thêm một lúc nữa đi."
 
Vừa dứt lời, Khương Nùng không nhịn được mà ôm lấy eo anh, đầu ngón tay vô tình móc lấy cúc quần: "Anh đi đâu thế?"
 
Phó Thanh Hoài ngồi ở mép giường mặc kệ hành động nhỏ của cô, giọng nói từ bờ môi mỏng hơi khàn khàn tiếp tục nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Bà muốn gặp, anh tới đó một chuyến."
 
Khương Nùng vẫn còn hơi buồn ngủ, cô miễn cưỡng hỏi: "Bà muốn gặp em à?"
 
"Ừ nhưng vào đông bà bị bệnh cấp tính vẫn chưa khỏi hẳn, sợ lây cho em nên em không phải đi nữa." Ngón tay dài của Phó Thanh Hoài nhẹ nhàng vén sợi tóc dính trên má cô, những lời này nghe thì có vẻ rất bình thường nhưng nó lại kỳ lạ không thể diễn tả được.
 
Khương Nùng mượn những tia sáng mờ ảo, đuôi mắt ngấn nước nhìn anh.
 

Phó Thanh Hoài bật cười, lơ đễnh an ủi cô nhưng anh vẫn nói ra chút sự thật: "Tổ tiên trong nhà thích đặt quy tắc cho người khác, bây giờ cả trái tim của anh ba đều là của em rồi, anh không nỡ để em chịu cái tội này."
 
Cho dù có thân phận là người vợ danh chính ngôn thuận, ngay cả khi ở chung với nhau, Khương Nùng cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong mối quan hệ thân mật của anh.
 
Cô nhớ bây giờ Phó Thanh Hoài là chồng mới cưới hợp pháp của mình rồi, thế nên lòng cô bất giác mềm đi. Cô đang trượt đầu ngón tay sáng bóng dọc theo đường cơ bắp săn chắc bên mép quần thì đột nhiên bừng tỉnh.
 
"Không vào trong thêm chút nữa à?" Phó Thanh Hoài cười cười nhìn phản ứng trẻ con của cô.
 
Khương Nùng cảm thấy đầu ngón tay của mình như bị thứ gì đó thiêu đốt, cô xấu hổ vùi mặt vào gối rồi bắt đầu đuổi người đi: "Anh đi đi."
 
Phó Thanh Hoài ăn mặc chỉnh tề, nhận lấy áo khoác dạ dài màu đen mà thư ký đứng ngoài cửa đưa cho rồi rời đi.
 
Sợ sẽ làm phiền cô nghỉ ngơi nên người trong biệt thự đi qua đi lại rất ít, trong căn phòng có nhiệt độ vừa phải cũng yên tĩnh trở lại, mà Khương Nùng nằm được một lúc cũng không thể nào ngủ được.
 
Cô cuộn tròn cơ thể lại trong chăn rồi lặng lẽ sờ lên phía trên đầu gối, làn da bị ửng hồng vẫn chưa giảm bớt.
 
Tối hôm qua, Phó Thanh Hoài không vào phòng tắm để tự giải quyết mà dùng chân của cô.
 
Lúc tán tỉnh anh Khương Nùng cũng to gan thật nhưng khi làm thật thì suốt quá trình cô đều có một ảo giác rằng họng mình sẽ hỏng thêm một lần nữa.
 
Bây giờ nhớ lại từng chi tiết ấy cô vẫn thấy xấu hổ, không thể nghĩ tiếp nữa, cô duỗi tay ra lấy điện thoại, định bụng lướt xem cái gì đó để di dời sự chú ý.
 
Vừa hay cô còn chưa đọc tin nhắn công việc mà Đông Chí gửi tới.
 
Khương Nùng cụp hàng mi mong manh như cánh bướm, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn mở. Đập vào mắt cô là một đoạn tin nhắn, bỏ qua những lời hỏi thăm cảm động đến ruột gan thì thứ còn lại chính là tình hình mới nhất trong đài truyền hình mà Đông Chí báo cáo lại.

 
[Phát thanh viên Khương, tất cả mọi người trong đài truyền hình đều đang đồn rằng họng của cô hỏng rồi. Rất nhiều phát thanh viên đều muốn giành lấy chương trình [Lắng Nghe], trong đó có cả Liễu Tư Du. Nhưng chương trình [Lắng Nghe] đợt này sẽ do Mai Thời Vũ dẫn giúp cô, nghe nói là giám đốc cho phép... Tôi có quyền nghi ngờ rằng, khả năng cao là anh ta cố tình để lộ tin đồn này ra.]
 
[Thợ trang điểm mới khiến bệnh hen suyễn của cô tái phát đã bị điều tra rồi, không có vấn đề gì cả nhưng mà Diệp Chỉ bên mảng kinh tế tài chính bị cách chức rồi.]
 
[Phát thanh viên Khương, còn có một bài viết nói xấu cô…]
 
Đọc đến cuối là một bài viết trên diễn đàn của nội bộ đài truyền hình mà Đông Chí chia sẻ cho cô. Độ thảo luận của bài này rất cao, có kẻ nặc danh đứng ra tiết lộ rằng chuyện bệnh hen suyễn lần này của cô thực chất là để tranh giành được ưu ái hơn người khác nên mới bị trời xui đất khiến suýt chút nữa thì phá hỏng cái họng được mọi người ngưỡng mộ.
 
Thực ra bản thảo tin tức cài cắm chuyện kết hôn trong phòng thu đêm hôm đó cũng không có nhiều người đọc, còn những người đọc được tin tức đó đều biết điều mà ngậm miệng lại. Họ không dám bịa đặt bất cứ chuyện không đúng đắn nào liên quan đến vị đại gia cao quý của nhóm lợi ích Bắc Kinh này.
 
Còn về bài viết được bàn tán sôi nổi đó, cũng chẳng ai biết rằng rốt cuộc là Khương Nùng đã với được tới cành cao của nhà nào.
 
Nhưng điều này cũng không cản trở được sự tò mò của đám người hóng hớt:
 
[Tôi đã xem một lượt danh sách những nhà tài trợ cho đài truyền hình từ đầu đến cuối rồi, rốt cuộc Khương Nùng được ai bao nuôi thế?]
 
[Được ai bao nuôi không phải là điều quan trọng, thứ tôi tò mò hơn cả là số tiền bao nuôi cô ta là bao nhiêu?]
 
[?]
 
[Có lẽ mọi người không biết, hồi còn đi học Khương Nùng đã là một người có tiếng rồi. Chưa tốt nghiệp đã có mấy tay đại gia mê mẩn cô ta, còn lớn lối nói rằng gương mặt này cho dù có làm một cái "bình hoa" trong giới giải trí thì cũng có thể nổi tiếng được mấy chục năm. Họ còn muốn lập một công ty quản lý để nâng đỡ Khương Nùng, kết quả là bị cô ta từ chối. Sau khi tốt nghiệp thì cô ta ngoan ngoãn đến đến đài phát thanh - truyền hình làm người dẫn chương trình.]
 
[Danh xưng "nàng tiên trần thế không bị ảnh hưởng bởi thế sự" này không phải vô cớ mà có đâu, giới truyền thông dám công khai nhận xét cô ta như thế thì mọi người tưởng là vì hình tượng tốt của cô ta hả? Tôi nghe nói Khương Nùng đã từ chối không biết bao nhiêu công ty giải trí trong nước để được cô ta ký hợp đồng ra mắt với mình đó.]
 
[Một nàng tiên trần gian như này, sếp lớn có thể khiến cô ta tự phá hủy họng mình để được ưu ái chắc chắn không phải là dạng vừa.]
 
[Nghe bạn nói như vậy, thế có nghĩa là cô ta đã giành được tình cảm chưa thế?]
 


Có giành được hay không, bí ẩn này vẫn chưa giải đáp được, tin đồn trong bài viết vẫn chưa giải quyết được khúc mắc.
 
Nhưng Mai Thời Vũ nhàn nhã ngồi trong phòng uống nước, vẩy tờ báo buổi sáng trong tay, tin tức cậu hai Phó Cẩm Minh của nhà họ Phó kết hôn với cô con gái cưng Lâm Bất Ngữ của nhà họ Lâm bên trên vô cùng bắt mắt, nó độc chiếm hết những vị trí đắt giá nhất của tờ báo.
 
"Còn cần phải nói à, tất nhiên là giành được rồi..."
 
Khi Mai Thời Vũ thốt ra câu này bằng tiếng Quảng Đông, Đông Chí trốn trong góc nói chuyện với Khương Nùng bỗng ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi: "Phát thanh viên Mai, anh nói gì thế?"
 
Mai Thời Vũ đứng dậy từ ghế chân cao màu trắng lạnh, cuốn tờ báo buổi sáng lại. Lúc đi ra ngoài, anh ta còn vỗ vỗ vào vai Đông Chí: "Tôi nói này, tướng mặt cậu có phúc lắm đấy, nhớ hầu hạ phát thanh viên của cậu cho tốt vào."
 
Đông Chí nghe mà ù ù cạc cạc, anh ta nắm lấy chiếc điện thoại trong tay, nhỏ giọng thì thầm: "Hả? Tướng mặt của tôi thì liên quan gì đến phát thanh viên Khương chứ?"
 
Mai Thời Vũ lười để ý đến tên ngốc này, khi đi qua bức tường kính, ngón tay dài của anh ta chỉnh lại chiếc cà vạt màu đỏ sẫm cho chỉnh tề, ngắm nghía gương mặt nho nhã được chăm sóc kỹ lưỡng của mình rồi nở một nụ cười đầy kiêu ngạo.
 
Anh ta cũng là một người có tướng mặt nhiều phúc đấy.
 
-
 
Ba ngày sau họng của Khương Nùng mới có dấu hiệu đỡ hơn.
 
Tuy rằng vẫn chưa khỏi hẳn nhưng nói chuyện cũng không còn khó khăn như lúc đầu nữa, thi thoảng nói chậm một chút cũng có thể đối đáp trôi chảy với người khác.
 
Ánh mặt trời chói chang của buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, bao phủ lên bóng dáng nhẹ nhàng thay quần áo của cô. Trước khi cài lại cổ áo, bên chiếc cổ trắng ngần còn in hằn một hàng dấu răng, những chỗ nhạt màu lại càng đậm hơn.
 
May mà mấy ngày nay cô đều ở trong phòng không có đi đâu lung tung, nếu không những người không biết rõ sự việc e là sẽ hiểu nhầm mất.
 
Họng cô không nói được là vì bị Phó Thanh Hoài cắn trúng trong đêm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận