Tuyệt đối thần phục

Ánh đèn rực rỡ bắt đầu sáng lên, cả thành phố được chiếu sáng rực rỡ suốt đêm. Từ trên sổ thủy tinh sát đất của các tòa nhà cao tầng nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ khung cảnh của những khu vực phồn hoa nhất, lặng lẽ uốn lượn thành một biển sao vô tận.
 
Bên trong một nhà hàng tây mang đầy phong cách hiện đại.
 
Chu Gia Thuật chọn vị trí ngồi có tầm nhìn tốt nhất để chiêu đãi người đẹp, anh ta đích thân rót cho cô một ly rượu vang đỏ trân quý: "Lúc trước cô Khương bị điều ra khỏi tổ phát thanh, họ Chu tôi đây cũng rất muốn ra tay giúp đỡ cô thế nhưng thật đáng tiếc tôi đợi rất lâu vẫn không thấy cô liên lạc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Nùng ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh nến đang cháy chiếu lên gương mặt quá đỗi xinh đẹp của cô, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, cũng không hề chạm vào ly rượu này.
 
Hiển nhiên, Chu Gia Thuật đã biết rất rõ.
 
Cô đã sớm đem tấm danh thiếp kia xé đi, giống như bản hợp đồng đầu tư ngày hôm nay vậy.
 
Nếu đã không chờ được người đến liên hệ thì Chu Gia Thuật cũng không ngại chủ động tìm tới cửa.
 
Anh ta không hề để tâm chút nào tới bầu không khí lúng túng giữa hai người. Thậm chí, anh ta còn cố làm ra dáng vẻ người có học thức uyên bác, trò chuyện cùng với cô: "Tôi rất tò mò, tối hôm nay cô Khương định không mở miệng nói một chữ nào sao?"
 
Khương Nùng rủ mắt xuống cười, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ra khỏi môi: "Tổng giám đốc Chu rốt cuộc là muốn nghe cái gì đây?"
 
"Ví dụ như chuyện cô thiếu tiền."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Gia Thuật yêu chết cái dáng vẻ chưa trải sự đời của cô bởi vì chỉ có như vậy mới có chỗ cho anh ta dạy bảo cô. Ngón tay của Chu Gia Thuật tùy tiện mà lắc lư ly rượu rồi đặt xuống, nói thẳng ra: "Gần nửa tháng cô bận rộn hẹn gặp mặt các nhà đầu tư trong đài phát thanh - truyền hình để bàn bạc nhưng tiếc là lại kêu gọi tài trợ không thành công."
 
Trong ngành sản xuất tin tức này, đặc biệt là sản xuất chương trình, muốn có được năng lực kêu gọi được một số thương hiệu có danh tiếng, ngoại trừ cần phải có quan hệ và bối cảnh thì còn phải có thành tích tỷ lệ phát sóng hấp dẫn. Mà Khương Nùng chỉ là một người dẫn chương trình mới, căn cơ vốn không ổn định. Chu Gia Thuật chắc chắn gần đây cô đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn trong việc mời chào đầu tư cho nên mới có thể tỏ vẻ bợ đỡ săn đón như ngửi được mùi thơm như vậy.
 
Kết quả hắn nói xong, Khương Nùng cũng không hề cảm kích, cô chỉ cười nhạt nói: "Ai bảo tôi không kêu gọi được nhà đầu tư?"
 
Chu Gia Thuật có được tin tức mới nhất từ đài phát thanh - truyền hình, vẫn cho rằng cô cố tỏ ra mạnh miệng như trước. Anh ta lập tức bảo thư ký cầm một tấm chi phiếu kếch xù tới đây, đặt lên bàn cơm: "Chừng này có đủ không?"
 
Khương Nùng buông thõng cổ tay không nhúc nhích, tấm lưng thon thả của cô vẫn thẳng tắp như cũ.
 
Tấm chi phiếu kếch xù kia phản chiếu vào trong đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô, dường như lại không hề tồn tại.
 
Chu Gia Thuật thấy một tấm chi phiếu không hề đả động được cô nên lại đặt thêm một tấm nữa nhằm gia tăng thêm lợi thế.
 

Ngay cả giọng nói của anh ta cũng trở lên mập mờ: "Cô Khương, rốt cuộc phải bao nhiêu tiền mới đủ để cô chịu ngủ với tôi một đêm?"
 
Khương Nùng không đưa ra một số cụ thể mà cô chỉ yên tĩnh nhìn thời gian ở trên điện thoại.
 
Chu Gia Thuật cũng có thời gian cả đêm để dây dưa với cô, anh ta thong thả nhấp từng ngụm rượu. Mãi cho tới khi nữ thư ký ở bên ngoài gõ cửa bước vào, sắc mặt của cô ta hơi khác thường, chạy tới nói nhỏ ở bên tai Chu Gia Thuật.
 
Tuy rằng cô ta đã cố gắng nói thật khẽ nhưng Khương Nùng vẫn có thể nghe rõ mấy chữ: "Mấy vị kia… nhóm lợi ích Bắc Kinh… phòng riêng đối diện."
 
Chu Gia Thuật là người lăn lộn ở trong giới đầu tư, bình thường muốn gặp mặt Trương Nhạc Hành thôi cũng đã khó rồi, huống chi bây giờ còn có một nhân vật lớn có thân phận hiển hách hơn cũng ở đây, Chu Gia Thuật nghe vậy tất nhiên vội vàng bỏ qua việc ép Khương Nùng nhận chi phiếu.
 
Anh ta đặt ly rượu đang thưởng thức xuống, sửa sang lại khuy măng sét nơi cổ tay áo rồi đứng lên nói: "Tôi đi ra ngoài một chút rồi quay lại, cô Khương cứ chậm rãi mà thưởng thức."
 
Chu Gia Thuật vừa đi, bầu không khí trong phòng riêng cũng trở lên nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút.
 
Khương Nùng liếc mắt nhìn, cửa phòng ở phía bên cô không đóng, mà cửa ở bên đối diện không biết có phải cố ý không mà cũng không đóng.
 
Dù cách một hành lang xa hoa yên tĩnh thì cô vẫn có thể nhìn thấy rõ được bóng dáng của mấy người đàn ông đang ngồi ở đằng sau tấm bình phong bằng gỗ trạm trổ hoa văn. Mà Khương Gia Thuật vừa vội vàng chạy qua chào hỏi ngay cả tư cách ngồi xuống cũng không có.
 
Anh ta mời rượu một lượt mãi cho tới khi đến chỗ người ngồi ở vị trí chính kia.
 
Phó Thanh Hoài không có ý định cụng ly, trên cái bàn ở trước mặt anh chỉ có một ly nước lọc. Đèn pha lê treo trên đỉnh đầu tỏa xuống ánh sáng trắng lạnh như băng chiếu lên gương mặt điển trai của anh, dáng vẻ lạnh lùng như được điêu khắc từ loại ngọc thạch mát lạnh.
 
Chu Gia Thuật cảm nhận được sự áp bách vô hình kia, anh ta không nghĩ ra bản thân đã đắc tội gì với người này.
 
Thương Nhạc Hành ở bên cạnh cười như không cười, phá vỡ bầu không khí kì cục này: "Tối nay, anh ba của chúng tôi kiêng rượu nhưng lại thích nhìn người mời rượu uống."
 
Chu Gia Thuật nắm chặt ly rượu: "Vậy để tôi uống, cả phần của tổng giám đốc Phó cũng cứ để tôi uống thay."
 
Rượu trong phòng riêng không giống với loại rượu xã giao bình thường, nó đều là loại rượu mạnh, uống vào không khác gì cồn tinh khiết cả, vừa vào tới cổ họng đã có cảm giác bỏng rát như bị thiêu cháy. Trên trán Chu Gia Thuật đã lấm tấm mồ hôi.
 
Đây chỉ là trò đùa do người bên cạnh anh bày ra, từ đầu tới cuối Phó Thanh Hoài không nói nửa lời.
 
Thế nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng của anh khi nhìn lướt qua khiến người khác không dám rời đi dù chỉ một bước.
 
Chu Gia Thuật cũng không biết có phải do đám con ông cháu cha ở trong nhóm lợi ích Bắc Kinh này không có gì giải trí hay là từ lúc họ sinh ra đã khó hầu hạ. Anh ta nhìn bọn họ mỗi người một câu trò chuyện về việc làm ăn của tập đoàn nhà mình. Thời gian dần qua, càng nghe anh ta càng thấy có điểm bất thường, lúc này họ đã nói tới chuyện thu mua cổ phần công ty.
 

Ngón tay đang cầm ly rượu của Chu Gia Thuật lạnh buốt đến tận xương tủy. Anh ta chỉ nhớ rõ thời gian đêm nay trôi qua cực kì chậm, suýt chút nữa thì anh ta đã không chịu đựng được nữa.
 
Trong chốc lát, Phó Thanh Hoài nghiêng mặt nhìn về phía anh ta, giọng nói lạnh nhạt không hề có chút độ ấm nào: "Hai tấm chi phiếu có đủ không đấy?"
 
...
 
Mặc dù Khương Nùng  loáng thoáng nhìn thấy được hình ảnh ở bên phòng riêng phía đối diện nhưng cô lại không nghe được chút âm thanh nào.
 
Cô chỉ biết tới lúc thời gian trên điện thoại hiển thị đúng chín giờ thì nhân viên phục vụ đã bưng rượu vào ba lần, tất cả đều được Chu Gia Thuật tự phạt từng ly một uống hết.
 
Lại trôi qua một lúc.
 
Tổng giám đốc nhà hàng tây đích thân đổi một bữa tối mới phong phú đến cho cô, còn mang thêm cả một bình hoa bằng gốm sứ, trong bình cắm vài cành hoa mẫu đơn đang nở rộ hết sức mềm mại, cánh hoa rủ xuống tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, không quá nồng, cũng không quyến rũ.
 
Khương Nùng dùng một tay chống cằm, lẳng lặng ngắm nhìn một lúc, đầu ngón tay còn lại đưa lên chạm vào.
 
Không biết qua bao lâu, hình như cả cảnh đêm ở bên ngoài lớp cửa thủy tinh sát đất cũng không còn phồn hoa, rực rỡ như lúc ban đầu nữa.
 
Khương Nùng nhìn tới mức ngẩn người, mãi cho đến khi gò má của cô bị ngón tay lạnh như băng chạm vào thì cô mới giật mình mà quay đầu lại. Khương Nùng nhìn thấy Phó Thanh Hoài thản nhiên ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh cô thì nở nụ cười: "Tiệc đã tan rồi à?"
 
"Vẫn chưa."
 
Phó Thanh Hoài thì thầm nói với cô, cánh tay dài không hề báo trước mà vươn ra ôm cô từ ghế qua ngồi vào lòng mình.
 
Không phải Khương Nùng có ý cự tuyệt hành vi thân mật này mà chẳng qua là cô sợ bị người khác nhìn thấy. Từ lúc ngồi lên đùi anh, cô lo lắng không thôi cứ quay đầu nhìn về phía lối ra. Cánh cửa đã đóng lại, ngăn cản hết thảy mọi tiếng động ồn ào lộn xộn ở bên ngoài.
 
"Nóng như vậy sao không cởi áo khoác ra?"
 
"Anh biết rõ ràng rồi mà còn cố hỏi."
 
Khương Nùng cảm nhận được ngón trỏ thon dài của anh đang luồn vào trong quần áo của cô. Xúc cảm lạnh lẽo ấy vừa đúng lúc hạ nhiệt cho da thịt bị nóng bỏng của cô. Chẳng qua, anh chỉ đứng đắn được không quá ba giây. Sau đó, ngón tay của anh đã men theo vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại của cô mà trườn tới bên ngoài bộ ngực trắng như tuyết.
 
Nụ cười đầu tiên trong đêm nay của Phó Thanh Hoài dành tặng cho cô, anh cố ý muốn khen ngợi cô: "Quả nhiên cô Khương thật sự khiến cho chúng sinh điên đảo."
 

Khương Nùng nghĩ thầm, rõ ràng người khiến chúng sinh điên đảo là anh mới đúng.
 
Nhưng cô lại không nói lời này ra khỏi miệng. Khương Nùng rủ hàng mi xuống nhìn vào gương mặt tuấn tú của người đàn ông. Thời gian dần trôi qua, cô có hơi ngượng ngùng: "Có phải em lại gây thêm rắc rối gì cho anh không?"
 
Nếu như đổi lại là trước kia.
 
Mỗi khi có người ép buộc cô đến để ăn tối cùng nhau như thế này, Khương Nùng sẽ lựa chọn báo cho công an xử lí. Dù có mất hết thể diện thì cô cũng không chịu ngồi ở đây.
 
Bởi vì, tình cảm quyến luyến với Phó Thanh Hoài ở sâu thẳm trong trái tim của cô nên đã khiến cho cô khi vừa gặp loại chuyện này thì điều đầu tiên cô nghĩ đến là báo cho anh.
 
Phó Thanh Hoài dịu dàng hôn lên khóe môi vô thức nhếch lên của cô. Chỉ thấy rằng Khương Nùng thẹn thùng nhưng lại không hề tránh né, thậm chí đuôi mắt cô cũng nhanh chóng đỏ ửng lên thì anh lại hôn cô lần nữa.
 
...
 
Khương Nùng cảm nhận được mùi trà hoa thoang thoảng từ đầu lưỡi của anh, không hề có mùi rượu mạnh.
 
Thời gian qua dần, ngay lúc trái tim cô đập ngày càng nhanh, đầu gối trắng nõn của cô cũng đã bắt đầu mềm nhũn ra thì nghe được tiếng nói trầm thấp truyền ra từ khe hở giữa những nụ hôn của anh: "Sắp tới sẽ có một đoạn thời gian anh không ở lại biệt thự trên đỉnh núi cho nên sau này Yên Hàng sẽ tới đón em đi làm."
 
Khương Nùng bị câu nói này của anh làm cho hoảng sợ mà cứng đờ cả người, đầu ngón tay cô níu lấy áo sơ mi của anh.
 
Phó Thanh Hoài thấy được cảm giác mất mát chưa kịp che giấu trong mắt cô thì cười nói: "Sắp cuối năm rồi, anh có vài việc gia đình cần phải xử lý."
 
Khương Nùng cảm thấy mất mát trong thoáng chốc nhưng rồi cô vẫn gật đầu thông cảm cho anh.
 
Kiểu người cầm quyền nắm giữ mạch máu toàn bộ gia tộc như anh gần tới cuối năm lại càng bận rộn. Anh không thể ở bên cạnh cô cả ngày cũng là chuyện bình thường.
 
Sau một lúc yên lặng, Khương Nùng ngửa đầu lên, áp đôi môi bị hôn đến đỏ mọng của mình lên chiếc cằm góc cạnh của anh mà nói: "Vậy anh mang con ốc sên nhỏ theo, thay em nuôi nó cho thật tốt. Cấm anh không được làm chết nó đấy."
 
Phó Thanh Hoài nhìn thấu chút mánh khóe nhỏ này của cô, ý cười ấm áp nơi đáy mắt anh vô cùng rõ ràng.
 
Chẳng qua Khương Nùng còn chưa kịp xấu hổ đã thấy ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh chạm vào vòng eo nơi có vạt áo đã bị vén lên. Sau đó, anh chậm rãi vuốt ve bên hông của cô như nghiên cứu bảo vật. Một giây sau, làn da trắng như tuyết của cô cảm nhận được sự mát mẻ dịu nhẹ truyền đến.
 
Cô ngây người chớp mắt, thuận thế mà cúi đầu nhìn xuống.
 
Khương Nùng nhìn thấy bàn tay có hoa văn Phật giáo màu vàng nhạt của Phó Thanh Hoài mang theo một sợi chỉ đỏ nho nhỏ quấn quanh vòng eo thon thả của cô.

 
Dưới ánh nến vàng ấm áp, hình ảnh này mang đến cảm giác quyến rũ khó tả.
 
Phó Thanh Hoài buộc sợi chỉ đỏ ở quanh eo cô rồi chậm rãi kéo áo của cô xuống: "Anh cầu được cái này ở chùa Thiên Phạn, nghe nói nó có thể phù hộ cho người đeo nó gặp được nhiều may mắn.”
 

Ánh mắt Khương Nùng sững sờ mất một lúc lâu, xuyên qua ánh nến mà nhìn anh.
 
Phó Thanh Hoài cũng bắt chước dáng vẻ của cô. Chẳng qua giọng nói của anh lại trầm thấp, càng thêm quyến rũ: "Em đừng làm mất nó."
 
Khương Nùng đột nhiên có cảm giác sợi chỉ đỏ ở bên dưới từng lớp áo quần của cô trở lên nóng bỏng. Dần dần khi cảm xúc thăng trầm dần dần lấp đầy trí óc cô thì cô cũng lớn mật hơn mà làm bậy một chút, Khương Nùng chủ động hôn anh. Nhưng mà nụ hôn mềm mại ấy lại rơi xuống chỗ yết hầu đầy gợi cảm của Phó Thanh Hoài.
 
Cốc cốc!
 
Vài tiếng gõ cửa vừa lúc phá tan bầu không khí mập mờ trong chớp mắt.
 
Đôi môi non mềm của Khương Nùng vừa ngậm lấy yết hầu gợi cảm của Phó Thanh Hoài còn chưa được một giây thì cô đột nhiên tỉnh táo lại. Trong lòng cô biết có là ở bên ngoài đang có người tới tìm, mặt đỏ tới tận mang tai rời khỏi lồng ngực anh.
 
Toàn bộ quá trình nhanh đến nỗi Phó Thanh Hoài cũng không kịp kéo cô trở lại. Hàng chân mày của anh khẽ nhướng lên mang theo ba phần lạnh lùng, anh nhìn thẳng cửa ra vào.
 
Giọng Thương Nhạc Hành truyền tới: "Anh ba à, tới giờ rồi."
 
Những lời này mang ý nghĩa rằng đêm nay Phó Thanh Hoài còn có việc khác.
 
Khương Nùng cũng không muốn làm anh bị chậm trễ, cô mím môi nói: "Em ra mở cửa nhé."
 
Cô kiểm tra lại quần áo trên người nhằm đảm bảo quần áo trên người cô vẫn chỉnh tề thì mới đi tới mở cửa phòng ra. Ánh sáng chói lóa từ bên ngoài hành lang hắt vào. Trước mặt Khương Nùng, ngoại trừ Thương Nhạc Hành còn có mấy người con ông cháu cha trong nhóm lợi ích Bắc Kinh cũng ở đây đêm nay.
 
Tất cả mọi người tò mò nhìn qua, tựa hồ muốn nhớ kỹ gương mặt này của Khương Nùng.
 
Đến tột cùng chủ nhân của nó như thế nào mà chỉ bằng một cú điện thoại đã có thể khiến anh ba bỏ qua tất cả mọi chuyện quan trọng để mà tới đây diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.
 
Khương Nùng bị mọi người quan sát, đánh giá thì hơi thẹn thùng đỏ mặt, cô mỉm cười lễ phép đáp lại.
 
Sau đó, Thương Nhạc Thành gõ đốt ngón tay lên vách tường, lướt qua sườn mặt thanh tú của cô, thốt lên câu nói hết sức thản nhiên: "Đêm nay, Chu Gia Thuật đã bị xe cấp cứu đưa đi rồi, đoạn thời gian kế tiếp gã cũng không thể sống thoải mái được. Cô yên tâm, anh ba không có ở đây thì còn có chúng tôi, gã không dám tới quấy rối cô nữa đâu."
 
Khương Nùng nói lời cảm ơn với anh ta lại khiến cho Thương Nhạc Hành nhíu mày: "Tôi nhận không nổi đâu."
 
Phó Thanh Hoài không đợi mấy người lại tiếp tục trêu chọc nữa, anh bước ra với vẻ mặt vẫn như thường. Ngón tay thon dài như ngọc của anh ngang nhiên mà khoác lên vai của Khương Nùng, ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn lướt qua như đang cảnh cáo khiến đám người đang chờ xem kịch vui vội vàng chia nhau ra làm bộ nhìn bóng đèn, nhìn hoa văn trên giấy dán tường, hoặc là lấy điện thoại di động ra lướt.
 
Khương Nùng nghĩ tới việc sắp rời xa.
 
Cô cũng bắt đầu thấy nhớ anh rồi. Cô xoay người chủ động tới gần anh nói: "Em còn muốn..." Tiếng nói dần nhỏ đi rồi biến mất, mặt cô kề sát lại dọc theo mép áo sơ mi từ lụa tơ tằm của anh chạm tới chiếc cúc tinh xảo thứ hai.
 
Cô dùng đôi môi bị hôn đỏ còn chưa kịp phai nhạt đi của mình cắn xuống.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận