Tuyệt đối thần phục

Bên trong biệt thự.
 
Khương Nùng ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, bờ vai nhỏ nhắn, yếu ớt của cô được bọc chặt lấy bởi một chiếc áo khoác ngoài bằng lông cừu cao cấp của người đàn ông, vạt áo rơi xuống che khuất một phần của đôi chân. Đôi chân mảnh khảnh của cô cứ vậy mà đặt ở trên tấm thảm nhung dài. Da thịt ở mắt cá chân vốn mềm mịn trắng nõn như tuyết giờ lại bị lạnh đến nỗi đỏ ứng hết cả lên, dưới ánh đèn càng lộ thêm vẻ xinh đẹp yếu ớt.
 
Cô cúi đầu xuống, vừa lúc nhìn thấy Phó Thanh Hoài đang từ từ đưa một tách trà nóng đến trước mặt của mình. Cổ tay áo sạch sẽ chỉnh tề hơi nới lỏng ra, trên đó hình như có hình xăm hoa văn của Phật màu vàng nhạt thần bí dường như khắc sâu vào tận xương cốt, cực kỳ bắt mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điều này khiến Khương Nùng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
 
Ngay sau đó, cô lập tức nhớ tới cũng chính cánh tay này đã đỡ cô đứng dậy từ dưới gốc cây khô kia. Nhiệt độ của nó nóng hổi, xuyên qua lớp vải quần áo truyền đến tận trái tim của cô, khiến cô đánh mất đi năng lực suy nghĩ, gần như là thất thần, theo bản năng mà đi theo Phó Thanh Hoài, sau đó được anh đưa về nơi này.
 
"Khương Nùng, em đang run đấy. Uống một ngụm sẽ cảm thấy khá hơn chút."
 
Thấy cô chậm chạp không nhận tách trà, Phó Thanh Hoài với giọng điệu lạnh lùng, trầm thấp hơn bình thường một chút, nhắc nhở cô nên có động tác kế tiếp.
 
Cho đến khi Khương Nùng nghe lời này, cuối cùng cũng giơ tay ra nhận lấy tách trà. Hơi nóng bốc lên nhuộm đôi mi cô trở nên ướt át, khiến người ta có cảm giác như thể vào giây tiếp theo nó sẽ ngưng tụ thành một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rồi rơi xuống trong giây lát vậy.
 
Rất nhanh sau đó cô đã tránh sang một bên, không uống mà chỉ hỏi nhỏ bằng giọng mũi: "Có rượu không?"
 
Phó Thanh Hoài chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt. Khương Nùng đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác hoảng hốt không biết tên nào đó đang dâng lên. Ngay lúc cô tưởng mình sẽ bị từ chối thì anh lại chẳng nói chẳng rằng đứng dậy, thân hình thon dài đi về phía hầm rượu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau.
 

Anh tự mình rót rượu Brandy nguyên chất vào trong ly thuỷ tinh. Ánh đèn xuyên thấu qua ly rượu có màu hổ phách, chiếu vào đôi mắt đầy hốt hoảng của Khương Nùng.
 
Cùng lúc đó, anh cũng thấp giọng từ từ giảng giải: "Đây là rượu Brandy, là một trong những loại rượu mạnh êm dịu nhất. Uống chậm một chút."
 
Căn biệt thự trên đỉnh núi được trang trí xa hoa này của Phó Thanh Hoài có cất giấu rất nhiều loại rượu khác nhau, đều là những loại mạnh nhất trên thế giới.
 
Thế nhưng Khương Nùng lại cũng không hề uống từ từ mà là một hơi uống cạn. Sau khi vào miệng, hương vị cay nồng thiêu đốt từ cổ họng xuống khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng như tuyết của cô lập tức được nhuộm đỏ ửng lên. Cô ho đến mức dữ dội.
 
Phó Thanh Hoài nhìn phản ứng của cô rồi hỏi: "Em chưa từng uống rượu sao?"
 
Ngón tay tái nhợt của Khương Nùng siết chặt lấy ly rượu. Cô không biết uống rượu nhưng vẫn cố chấp muốn cậy mạnh, tựa như chỉ có vậy mới có thể hoàn toàn gây mê chính mình. Đợi đến khi cô lại định nốc thêm ngụm nữa thì cổ tay mảnh khảnh của cô đã bị ngón tay thon dài của người đàn ông giữ lại.
 
Cô nhìn khuôn mặt vẫn đẹp trai như tuyết đầu mùa kia của anh, hơi ngẩn người.
 
Phó Thanh Hoài giật lấy cái ly vẫn còn dư một chút rượu ra khỏi tay cô, để tránh cho cô bị cay hỏng người. Ngay sau đó, cơ thể cao lớn kia của anh quỳ xuống dưới thảm, dùng tư thế cực kỳ dịu dàng nhìn thẳng vào đôi mắt đang run rẩy, đong đầy nước của cô rồi hỏi: "Em đang đau khổ vì chuyện của Lộ Ương đúng không?"
 
Chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng lại khiến Khương Nùng lần nữa cảm giác như cổ họng bị rượu mạnh thiêu đốt đến đau đớn, ngay cả giọng nói ngày thường luôn trong trẻo, lạnh lùng cũng trở nên khàn khàn:
 
"Lúc ngồi trong phòng thu, em vẫn suy nghĩ xem khoảnh khắc lúc nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng kia, Lộ Ương có cảm thấy lưu luyến cái thế giới cô độc này hay không?"
 
Câu hỏi này chắc chắn là không có câu trả lời.
 
Ngay cả người quản lý đã bầu bạn với Lộ Ương nhiều năm e là cũng không biết siêu sao nữ sáng chói, xinh đẹp cả đời kia lúc dứt khoát quyết tuyệt đứng trên tầng cao nhìn ngắm thế giới này, rốt cuộc đã từng có chút lưu luyến nào hay không.
 

Từ thuở bé tính tình của Khương Nùng đã như vậy rồi. Trông thì như cô luôn sống khép kín không mong không cầu gì, thế nhưng sự thật là cô lại cực kì lưu luyến quá khứ.
 
Đôi mắt của cô ngày càng đỏ hơn. Đầu ngón tay siết chặt lấy chiếc áo khoác dài bằng lông cừu cao cấp kia, gần như là dùng hết sức lực toàn thân. Mãi đến khi Phó Thanh Hoài ôm lấy cô, mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng tách tay cô ra rồi từ từ chen lòng bàn tay mình vào.
 
"Khương Nùng, anh phải an ủi em thế nào đây?"
 
Tốc độ nói chuyện của người đàn ông rất chậm. Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng êm tai kia để lộ sự cưng chiều khiến Khương Nùng ngẩn người mất mấy giây.
 
Ngay sau đó, đôi mắt ầng ậc nước của cô nhìn sang mười ngón tay đang đan vào nhau một cách thân mật của mình và Phó Thanh Hoài.
 
Tối nay, bầu không khí mập mờ không rõ giữa hai người hình như ngày càng trở nên khác thường, tựa hồ như đã có thêm một bước đột phá mới vậy. Khương Nùng lại liên tưởng đến chuyện trước kia, cộng thêm bị rượu mê hoặc nữa, đầu óc cô nóng lên, nói: "Có thể cho em ôm một cái không?"
 
Bình thường với cô mà nói thì Phó Thanh Hoài chính là một sự tồn tại cao vời vợi trên núi tuyết hay ở một nơi thần thánh nào đó mà cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
 
Cho nên Khương Nùng vẫn luôn đè nén tâm tư thầm kín kia của mình, không dám để lộ ra chút xíu mong cầu quá đáng nào.
 
Nhưng vào thời khắc này, cảm xúc của cô bị dao động quá lớn, cô không còn kìm nén được khát vọng của mình nữa. Sau khi câu nói này vang lên, trong phòng khách sáng trưng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng tuyết rơi trước cửa sổ.
 
Nhìn anh ở khoảng cách gần, lúc cô không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ vì những lời mình vừa nói ra thì đôi môi mỏng của Phó Thanh Hoài đã cong lên để lộ sự quyến rũ: "Không phải em bảo là muốn ôm à?"
 
...
 

Muốn ôm.
 
Ngón tay trắng nõn của Khương Nùng theo bản năng muốn túm lấy cái gì đó nhưng cô quên mất tay mình vẫn còn đang bị anh nắm nên đầu ngón tay cực kỳ mềm mại của cô cọ vào lòng bàn tay của người đàn ông kia một cái rất nhẹ, không hề dùng sức gì cả.
 
Cô không có kinh nghiệm uống rượu nên giờ đã say mèm.
 
Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang cách mình rất gần, chợt cảm thấy cả người anh quá sạch sẽ, quá chỉnh tề. Chiếc sơ mi trắng đắt tiền không có bất kì một nếp nhăn nào. Cô nhìn lại bản thân, vì ngồi dưới gốc cây khô trên đường kia rất lâu nên trên người cô còn dính bùn tuyết, rất bẩn thỉu.
 
Một lúc sau.
 
Khương Nùng gượng gạo, nói ra từng chữ một: "Em muốn tắm."
 
Có người thường hay nói đùa trong nhóm lợi ích Bắc Kinh là muốn gặp mặt Phó Thanh Hoài một lần thì phải ở nhà trai giới tắm rửa sạch sẽ đã rồi mới có thể được như ý muốn.
 
Hôm nay vì Khương Nùng vì muốn ôm anh nên cô đã lắc lư bước lên tầng, cô cũng muốn tắm rửa thay quần áo.
 
Cô quên mất nơi này là căn biệt thự trên đỉnh núi chứ không phải căn nhà mình ở tạm kia. Cho nên, sau khi đứng lên khỏi ghế sofa, cô chạm mũi chân trắng nõn của mình xuống đất, tự động đi lên cầu thang chạm trổ hết sức tinh tế rồi đẩy cửa bước vào phòng ngủ chính thế mà cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
 
Đầu ngón tay cô lần mò đến van mở của vòi hoa sen.
 
Khương Nùng cũng không phân biệt được bên nào lạnh bên nào nóng nữa. Ngay lúc này, Phó Thanh Hoài đã đuổi kịp cô, định ngăn cô lại.
 
Thì cô dùng sức nhấn mạnh một cái.
 
Dòng nước lạnh như băng ngay lập tức xối ướt thân người nhỏ bé yếu ớt của cô khiến cô run rẩy ngã xuống bồn tắm.
 
"Em muốn tắm thật ư..." Trong mắt của Phó Thanh Hoài mang theo ý cười nhàn nhạt. Anh kịp thời đưa bàn tay như ngọc ra đỡ lấy bả vai của cô. Điều này cũng khiến cho Khương Nùng đang mềm nhũn như không xương nghiêng người về phía anh. Dưới ánh đèn sáng ngời, chiếc áo sơ mi trắng dính chặt vào ngực cô, một giọt nước lăn xuống dọc theo hình vòng cung kia.
 

Bầu không khí trong phòng tắm đột nhiên trở nên khác thường, chỉ còn lại tiếng nước từ vòi sen vẫn đang chảy tí tách, tràn lan ra khắp trên mặt đất được lát đá cẩm thạch cực kỳ sang trọng, cũng gián tiếp xối ướt cả hai người.
 
Đôi mắt nhạt màu của Phó Thanh Hoài tựa như đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận sắp nổi lên. Ngay lúc anh muốn đưa tay kéo lấy khăn tắm qua thì cùng lúc đó đầu Khương Nùng cũng nghiêng qua dựa sát lên vai trái anh, có vẻ như càng ngày càng say. Giọt nước ướt át đọng trên mi mắt của cô. Nhìn vào là biết người này đã không còn ý thức nữa rồi, luôn cho rằng đây là giấc mơ mà trời cao ban cho mình...
 
Mũi cô ngửi được mùi nhang thơm phảng phất, rất quyến rũ. Cô ngửi thấy mùi này từ chiếc áo sơ mi đã bị hơi nóng xối ướt trở nên trong suốt kia của anh. Hô hấp ẩm ướt trong lúc vô ý của cô lướt qua đường cong bắp gợi cảm trên lồng ngực của anh và dần dần di chuyển đến cái cổ thon dài.
 
Hậu quả của việc uống rượu mạnh là Khương Nùng cảm thấy miệng lưỡi mình cực kỳ khô đắng.
 
Theo bản năng, cô áp đôi môi đỏ thắm mềm mại của mình lên yết hầu lạnh lẽo sắc sảo gần trong gang tấc của Phó Thanh Hoài, sau đó hung hăng cắn một cái.
 
~
 
Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, trời rất lạnh. Hệ thống lò sưởi trong phòng mở rất cao.
 
Khương Nùng tựa đầu lên chiếc chăn bằng nhung đen. Lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy mũi mình nghẹt cứng, ngay cả thở thôi cũng rất phí sức. Một lát sau, cuối cùng thì cả người cô cũng hoàn toàn khôi phục. Cô cứ như con ốc sên Bạch Ngọc mình nuôi ở căn chung cư kia vậy, có chức năng tự chữa lành cực mạnh.
 
Hàng mi mắt mong manh như cánh bướm vừa mở ra đã thấy bên ngoài tấm rèm cửa tối màu kia vẫn còn ánh nắng mặt trời, vẫn còn chưa tới buổi tối.
 
Cô lại yên tĩnh một lúc lâu.
 
Khương Nùng như vẫn chưa tỉnh táo lại vậy. Cô nhìn khung cảnh vừa xa lạ lại vừa xa hoa lộng lẫy ở xung quanh, sau đó lại từ từ dời tầm mắt nhìn về phía chiếc giường lớn bằng nhung đen mà mình đang nằm.
 
Đây không phải phòng khách mà cô quen thuộc!
 
Mà đây là giường của Phó Thanh Hoài.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận