Anh Lạc Ngưng nhịn không được nhéo đùi hắn, còn trừng mắt liếc hắn, Anh Mị Sí đáng giận này, ngươi còn không phải áp ta?!
Anh Mị Sí biết y đại khái đang mất hứng, vội vàng ra tiếng hống y.
“Lạc ngưng ngươi ngoan, không tính người trong nhà, em ngoan ngoãn cho anh áp đi.” =))~
Lời này vừa nói ra, Anh Lạc Ngưng lập tức mặt đỏ bừng. Anh Lạc Ngưng thì sắc ngận
Mộc Tín Xa ở một bên nhìn cảm thấy rất thú vị, nguyên lai tình nhân của Lạc Ngưng lại là nhị ca a? Nhưng đại ca cũng rất đáng yêu, lại không phát hiện bảo tiêu đứng ở bên cạnh sắc mặt rất khó xem sao?
Nhà này của nhiên rất thú vị.
“Nhị ca cứ yên tâm, Dạ Mạc sẽ không làm nam nhân Anh gia mất mặt.” Mộc Tín Xa cười khẽ, lời nói uyển chuyển hàm xúc nhưng rành mạch rõ ràng.
Anh Dạ Mạc lúc này mới phát hiện hắn đã quên, trình độ nói chuyện rõ ràng của Tín Xa cũng không thua nhị ca hắn a...
Khụ, khụ, Anh Dạ Mạc ngượng ngùng ho khan vài tiếng.
Anh Mị Sí cùng Anh Thiên Ngạo nghe y nói có điểm hoảng sợ, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, khuôn mặt kia của Tín Xa kia quả thật mới là người bị áp đi? Tốt lắm, Anh Dạ Mạc quả nhiên là nam nhân Anh gia!
Anh Lạc Ngưng không nói gì nhìn về phía Mộc Tín Xa, trong lòng chỉ có loại đồng cảm giác cũng là người thiên nhai lưu lạc a...
“Nếu như vậy, ta đây cũng không ý kiến.” Anh Mị Sí không ngờ tới lời thấm thía này.
Mộc Tín Xa cười cười, người nhà bọn họ thật sự đáng yêu.
Vốn không khí đang nghiêm túc, do Anh Mị Sí không đứng đắn lên tiếng, nhất thời trở nên thoải mái rất nhiều.
Mộc Tín Xa nói muốn ra bên ngoài dạo quanh, Anh Dạ Mạc liền bồi y đi ra ngoài.
“Thật chê cười, Nhị ca anh chính là như vậy, em đừng để trong lòng.” Anh Dạ Mạm lo lắng Mộc Tín Xa sẽ hiểu lầm nhị ca có ác ý đành hướng y giải thích.
“Không sao? Nhị ca rất thú vị.” Mộc Tín Xa là thật sự thấy thú vị, một chút cũng không phiền phức.
“Vậy là tốt rồi.” Anh Dạ Mạc nhẹ nhàng thở ra, dù sao cả hai đều là người quan trọng, hắn hy vọng hai bên có thể chung hợp.
“Cám ơn anh, Dạ Mạc.” Mộc Tín Xa đột nhiên cảm thấy có a Mạc ở bên người thật sự quá tốt.
“Ân? Cám ơn anh chuyện gì?”
“Cám ơn anh yêu em như thế, cũng cám ơn anh có gia đình ấm áp như thế.” Mộc Tín Xa khó có khi nói được những lời này, ngay cả chính y cũng không tin tưởng bản thân có thể nói ra những lời chân thành.
Ở trước mặt a Mạc, y càng ngày càng không muốn giả tạo bản thân.
“Em lại đang loạn nghĩ gì đi?” Anh Dạ Mạc không hiểu vì sao lại vì chuyện này cám ơn hắn, duy nhất có thể đoán được là Tín Xa lại suy nghĩ vớ vẩn gì đi?
“Đúng vậy... Em nghĩ tới anh...” Mộc Tín Xa cười, lại muốn đùa đùa hắn.
“Vậy nghĩ muốn anh là được rồi.” Anh Dạ Mạc bế ôm y.
Hắn phát hiện Tín Xa rất yêu làm nũng, như vậy rất tốt, hắn thích y làm nũng với mình.
“Ai... Dạ Mạc...” Mộc Tín Xa tựa vào trong lòng hắn, để cho hắn ôm.
“Sao vậy?”
“Anh còn có nhớ nơi này không, là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Y đề nghị đi ra ngoài dạo, chính là muốn đến nơi này nhìn. Nếu đêm đó không có ở nơi này gặp Anh Dạ Mạc, có lẽ hết thảy không như bây giờ.
“Nhớ rõ.” Anh Dạ Mạc nghĩ, đây gọi là duyên phận đi? Ngay lúc đó hắn căn bản không ngờ về sau sẽ yêu thương Mộc Tín Xa.
“Vậy, anh đối với em ấn tượng đầu tiên là gì?” Mộc Tín Xa làm nũng hỏi hắn.
Bị y hỏi, Anh Dạ Mạc chỉ cảm thấy hoảng hốt, nếu thật sự đem cảm giác lúc trước nói ra, hắn có thể sẽ bị Mộc Tín Xa giết chết...
“Vì sao không nói lời nào? Chẳng lẽ...” Mộc Tín Xa nhìn vẻ mặt hắn khó xử, làm bộ không quá cao hứng.
Kỳ thật y sớm biết, ấn tượng của a Mạc lúc trước đối y hẳn rất kém cỏi? Nghĩ đến lúc ấy toàn thân cao thấp đều bị hắn chán ghét hết chỉ thấy buồn cười.
Nhưng y chỉ muốn đùa Dạ Mạc, muốn nhìn bộ dạng hắn không biết trả lời như thế nào.
“Em đừng nghĩ loạn.” Anh Dạ Mạc ngăn lại đề tài, bằng không sẽ không chấm dứt.
“Thật nhỏ mọn, cũng nói cho anh biết, em chính là lần đầu tiên thấy anh liền thích a.” Mộc Tín Xa nói.
“Em... Là nói giỡn đi...?” Hắn mới không tin nhất kiến chung tình, đương nhiên cũng cảm thấy Mộc Tín Xa không nói thật.
Nhưng hắn có nghĩ tới, nói không chừng hắn đối Tín Xa cũng nhất kiến chung tình, ai kêu khi y theo hắn đã bắt đầu để ý.
“Ai, uổng phí em đa tâm, đáng tiếc anh rất đầu gỗ.” Mộc Tín Xa cố ý thở dài, kháng nghị hắn lúc ấy thật sự không hiểu phong tình.
“Ý tứ gì...?” Di? Hắn sao càng nghe càng cảm thấy là lạ?
“Hay là muốn em ngã một lần để khơi dậy trí nhớ của anh?” Mộc Tín Xa cười đến thoải mái, hắn thật sự không biết lúc ấy là y cố ý a?
Bất quá nụ hôn kia, thật ra là ngoài ý muốn.
Anh Dạ Mạc không nói gì, không thể nào? Mộc Tín Xa lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu tính kế?
“Em sao lại đối một nam nhân vừa gặp đã không phòng bị?” Anh Dạ Mạc nhéo nhéo cằm y, hắn thật sự có phần sinh khí, ngay cả nụ hôn kia cũng là y cố ý đi?
“Có sao không? Em chỉ đối với anh mà thôi...” Mộc Tín Xa giương ánh mắt vô tội nhìn hắn, ai kêu lúc ấy hắn vẫn cự tuyệt y, thật sự rất hấp dẫn khiến y nhịn không được sử dụng chút thủ đoạn.
“Tốt nhất sau này cũng chỉ đối anh như vậy, nếu dám để anh biết em đi tìm nam nhân khác, anh sẽ cắt của em.” Anh Dạ Mạc không biết bản thân rất dục cường, nhưng đối mặt với Mộc Tín Xa lại là một chuyện khác.
“Kia... Anh sao muốn cắt em...?” Mộc Tín Xa cười, ai, con hổ giấy này.
“Cắt em như vầy...” Anh Dạ Mạc hôn trụ y, bắt đầu nụ hôn bá đạo không ôn nhu.
Mộc Tín Xa cảm thấy bản thân rất hạnh phúc...
Có lẽ còn có rất nhiều thương tổn phải đối mặt, nhưng là mặc kệ là y hay là Anh Dạ Mạc, y hiện tại không chỉ có một mình, bọn họ sẽ ở bên cạnh nhau cùng giúp đỡ nhau vượt qua.
Có thể gặp ngươi, thật sự là quá tốt.
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...