Hai người không biết ở trong phòng tắm nghiêng trời lệch đất bao lâu, cuối cùng tinh bì lực tẫn mới ngã vào trên giường, Anh Dạ Mạc ôm sườn y nằm, oai đầu chôn ở cổ y.
“Em vì sao không muốn gặp anh?”
Hắn hỏi, đối với chuyện Mộc Tín Xa tránh không gặp mặt hắn luôn canh cánh trong lòng. Mộc Tín Xa chịu cùng hắn làm loại chuyện này, hẳn vẫn còn thích hắn?
“Chúng ta trong lúc đó đã sớm kết thúc, cũng đã nói lời chia tay?”
Trải qua ở trong phòng tắm luân chiến kịch liệt, Mộc Tín Xa hiện tại đã hoàn toàn tỉnh rượu, ngữ khí y đột nhiên trở nên lạnh lùng, không giống nhiệt tình như vừa rồi.
“Anh đã nói không được tùy tiện nói chấm dứt sao?!” Nghe y nói như thế, vẫn khiến kẻ khác phát hoả! Vì sao y có thể đem hai chữ “Chia tay” nói rõ ràng như thế?
Nếu cùng người yêu một chỗ, thường xuyên đem lời này nói ra khỏi miệng, không chỉ có người nghe cảm thấy được bi thương, nói không chừng cuối cùng sẽ khiến hai người thật sự chia tay.
Hắn rất muốn cùng y một chỗ, cho nên mặc kệ có phải lời nói đùa hay không, hắn cũng không muốn nghe...
“Em không phải tùy tiện nói, em là thật sự.” Mộc Tín Xa dùng hết khả năng khiến ngữ khí bình tĩnh không dao động, y không muốn tiết lộ sự thật.
Đương nhiên, điều này với y mà nói rất đơn giản, bởi vì y rất am hiểu.
“Anh không đồng ý chia tay!” Anh Da Mạc phản kháng, hắn không thể giống Mộc Tín Xa có biện pháp bình tĩnh nói ra lời trái lương tâm, cử chỉ của hắn luôn lộ ra chân tình rất chân thật.
“Anh Dạ Mạc, ngươi làm gì vẫn quấn lấy ta không buông? Nói chấm dứt chính là chấm dứt, ta đối với ngươi đã không còn tình cảm.” Mộc Tín Xa nói, cũng ngăn hắn cầm tay mình. ( Đoạn này thay đổi xưng hô cho gay cấn ~).
Đủ rồi, như vậy là đủ rồi. Thừa dịp hắn bây giờ còn có biện pháp buông tay, phải cho Anh Dạ Mạc đi mới được.
“Ta quấn lấy ngươi? Vậy vừa nãy ai vẫn muốn cùng ta làm, còn muốn ta đừng có ngừng.” Anh Dạ Mạc oán hận nói.
Vừa mới nhiệt tình như hỏa thiên hạ hiện tại lại trở mặt trở mình thật sự mau. Nếu không thích hắn, vì sao còn muốn cùng hắn làm? Lại vì sao đối hắn nói những tiếng nhỏ du dương?
Đáng tiếc y đưa lưng về phía Anh Dạ Mạc, cho nên Mạc Mạc không nhìn thấy sắc mặt y, cũng bởi vì không phát hiện, mới có thể bị lời kế tiếp của y hung hăng thương tổn một phen.
“Kia thật ra, ngươi cũng đừng đánh giá cao chính mình, cho dù là cùng nam nhân khác, ta cũng như vậy.” Mộc Tín Xa ôn hoà nói.
“Ngươi...!” Kia lại là nói cái gì? Ý của y là nói, nếu hôm nay đổi thành nam nhân khác, y cũng sẽ ở trong lòng đối phương lộ ra biểu tình như vậy? Nói như vậy? Thậm chí, phun ra rên rỉ cũng vậy?
“Chúng ta không phải do nhu cầu sao? Cho tới nay không phải như thế mà thôi? Dù sao ngươi cũng không mệt, làm gì quấn lấy ta? Như vậy thật sự rất đáng ghét!” Mộc Tín Xa nói.
“Mộc Tín Xa!!” Lại nói cái gì? Cái gì mà kêu theo như nhu cầu? Hắn là bởi vì thích y mới muốn cùng y làm loại chuyện này a!
“Ngươi quả nhiên là đứa nhỏ, là ta đánh giá ngươi rất cao, vốn muốn ngoạn ngoạn, không nghĩ tới ngươi lại còn thật sự? Bất quá ngươi còn thật sự lầm đối tượng, ta đối với ngươi không có ý tứ kia.”
Anh Dạ Mạc không nói, hắn bắt đầu thật sự tự hỏi, những lời này của y là thật tâm sao?
Có đôi khi, hắn nghĩ dường như đã hiểu được y, nhưng y nói như hiện tại, làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc.
Hắn có điểm ngốc, không thể lý giải đối phương có xuất phát từ thành thật không, hay chỉ chơi hắn thôi?
“Nếu ngươi thực luyến tiếc, ta nhưng thật ra có thể thoái nhượng một chút, ân... Từng ngày cố định cùng ngươi làm một lần như thế nào? Dù sao tại phương diện này ngươi cũng khiến ta vừa lòng, nếu ngươi nguyện ý ta sẽ cân nhắc lại. Bất quá đây là nhượng bộ lớn nhất của ta, ta còn có nam bạn phải ứng phó, không thể luôn đem thời gian cho ngươi...”
Mộc Tín Xa nói được liền trực tiếp nói hết – y cùng với Anh Dạ Mạc mặc kệ như thế nào cũng chỉ là quan hệ thân xác.
“Đủ rồi! Ta đều đã hiểu!”
Khi nghe Mộc Tín Xa nói, hắn thật sự nghe đủ! Hắn cư nhiên bị y biến thành công cụ ấm giường, phải không? Không khỏi thương tổn tự tôn của hắn!
Xuống giường, Anh Dạ Mạc mặt lạnh, bắt đầu mặc quần áo.
Chuyện nếu đã tới tình trạng này, nói thêm chỉ uổng phí. Hắn lần này thật sự đã hiểu, hiểu Mộc Tín Xa căn bản không có nỗi khổ trong lòng, mà là tự nguyện cùng hắn chia tay! Hắn thế nhưng còn khờ dại, nghĩ chỉ cần đem hiểu lầm cởi bỏ, là có thể như trước kia, hắn thực xuẩn!
Mộc Tín Xa thủy chung không quay đầu nhìn hắn, cũng không nói gì nữa, đợi cho cửa bị hung hăng đóng sầm, y mới kéo chăn bịt kín mình, ở bên trong không tiếng động rơi nước mắt.Thực xin lỗi...... Dạ Mạc...... Nhưng em chỉ có thể làm thế......
*-*-*-*-*
Anh Dạ Mạc nện từng bước nặng trĩu trở về trong phòng, trên đường vừa vặn đụng a Kì đã bơi xong tìm hắn.
“Mạc Mạc, đệ chạy đi đâu? Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng đệ lạc đường.” Anh Húc Kì vừa thấy hắn liền lập tức kéo hắn, lúc lên bờ không thấy người, trở về phòng cũng không thấy, một lần thật sự nghĩ hắn lạc đường.
“Đại ca rất cường hoá, đến đây vài lần rồi sao có thể lạc đường?” Anh Dạ Mạc cho y một nụ cười xin lỗi, lúc nhìn sắc mặt Anh Húc Kì chỉ sợ kích động tìm hắn đến muốn chết.
Anh Húc Kì trì độn thường thường muốn làm rõ ràng nhưng lại không thể, có đôi khi lại sắc bén muốn chết, đặc biệt đối a Mạ đệ đệ lo lắng hơn nữa, từ nhỏ bởi vì hắn biểu đạt quan hệ không tốt, cho nên Anh Húc Kì bất tri bất giác luyện thân, chu dù y không nói cũng có thể dùng năng lực cảm nhận cảm xúc dao động đối phương.
Cho nên y thực rõ ràng nhận thấy Anh Dạ Mạc quái dị, sao mới không gặp lập tức cả người đã thay đổi? Tuy rằng trạng thái hắn vốn không tốt, nhưng hiện tại làm người ta cảm giác so với lúc trước bị Mộc Tín Xa cự tuyệt lại càng chán nản hơn, rốt cuộc là tại sao?
“Đệ xảy ra chuyện gì sao? Mạc Mạc.” Anh Húc Kì bất an hỏi, y tổng cảm thấy được rất không thích hợp.
“Đệ? Đệ không sao a.”
“Không, đệ có chuyện, đệ cảm thấy tình trạng thật không tốt.” Anh Húc Kì ra dáng ca ca, muốn giấy y? Không có khả năng.
Anh Dạ Mạc muốn thở dài, hắn cảm thấy các ca ca nói y cảm ứng thật đúng là không phải giỡn, hoặc là do hắn không giấu diếm cảm xúc? Tóm lại, chỉ cần hắn có chuyện, bọn họ rất nhanh sẽ nhận thấy được, giầu đều giấu không được.
“Đệ suy nghĩ, các đại ca nói rất đúng, đệ nên quên Mộc Tín Xa.” Anh Dạ Mạc nói.
Mộc Tín Xa nói làm cho hắn thương tâm lại sinh khí, nhưng lần này hắn cuối cùng thanh tỉnh hơn, đối phương đã nói được như vậy, hắn cứ quấn lấy người ta thì thật không biết xấu hổ.
Bọn họ gặp nhau có lẽ cũng chỉ là một hồi sai lầm mà thôi, tình cảm của hắn cũng vậy, hắn không nên mắc thêm sai lầm nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...